Lỗ Đạt Mã nhìn địa phương Tiểu Hoa biến mất, giựt giựt khóe miệng.
Tiểu Hoa người này bản năng động vật cao hơn bản tính con người rất
nhiều.
Không trông cậy được vào Tiểu Hoa, Lỗ Đạt Mã nháy mắt nhìn Dạ.
Bọn họ làm sao bây giờ?
Dạ ôm Lỗ Đạt Mã vào trong ngực siết thật chặt, liền buông ra, ý là để
cho nàng yên tâm.
Sau đó, chỉ thấy Dạ hóa thân thành hắc báo, hướng về phía trong núi
rừng phát ra ba tiếng gầm thét đinh tai nhức óc. Giống như là đang chào
hỏi, cũng giống như là đang tuyên cáo cái gì.
Lỗ Đạt Mã bị dọa cho phát hoảng, mà ba con trâu sừng càng thêm kinh
hoảng muốn chạy trốn tứ phía, cũng may, Dạ buộc chúng nó ở trên cây to,
nếu không đã sớm chạy trốn không thấy rồi.
Dạ gầm thét xong hai giây sau, trong núi rừng liền truyền đến âm thanh
đáp
lại
liên
tiếp
không
gián
đoạn.
ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Khi âm thanh dừng lại, Dạ
hướng về phía Lỗ Đạt Mã phát ra tiếng cười tương tự thở dốc.
Đây là bày tỏ, bọn họ được phép ở lại sao?
"Dạ? Chúng ta có thể ở đây?"
Lỗ Đạt Mã muốn xác nhận.
Dạ gật đầu: "Ở lại, Đạt Mã!"
Phần lớn vùng rừng núi này là báo nhân ở. Lỗ Đạt Mã không biết làm
sao Dạ phân biệt được lãnh địa giữa bọn họ, dù thế nào đi nữa hắn mang