cái, ở trong đó lộ ra ánh sáng thắng lợi.
Dạ thì trợn tròn đôi mắt, không tiếng động nhe răng về phía nó.
Sau đó duỗi cánh tay dài một cái ôm Lỗ Đạt Mã vào trong ngực, nhắm
mắt lại.
Tất cả dần dần trở nên bình tĩnh......
Báo đốm nằm sấp nằm cạnh cửa sổ chợt mở đôi mắt màu vàng óng ra,
tựa như muốn thấu qua rèm da thú, thấy tất cả bên trong.
Không biết qua bao lâu, hắn lại nhắm mắt lần nữa.
Trời sáng.
Lỗ Đạt Mã làm xong thức ăn ngày hôm qua còn lại, ăn qua điểm tâm,
đưa Dạ đi ra ngoài săn bắt.
Bởi vì buổi tối trong mùa mưa bão thường xuyên có cơn dông, cho nên,
Dạ đổi thành săn bắt ban ngày.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, nếu cũng đã đổi lại đi săn ban ngày, cũng không
chậm trễ trong một lát, tại sao không ăn cơm rồi đi chứ.
Dien*dan*le*quy*donChieuNinh Đói bụng đi săn ở một phương diện nào
đó mặc dù có thể kích phát ra bản năng thú sinh tồn, nhưng mà, đây không
phải là cuộc sống khỏe mạnh. Vẫn nên ăn no mới có hơi sức.
Cho nên, ở dưới sự yêu cầu của Lỗ Đạt Mã, mỗi ngày Dạ ăn xong điểm
tâm mới có thể ra cửa.
Dạ cảm thấy như vậy cũng rất tốt, mỗi ngày thời điểm đi ra ngoài, trên
người, trong lòng đều là ấm áp.