KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 618

Ở trong lòng của Lỗ Đạt Mã, Tuyết còn là một đứa bé.

Nhưng mà, nàng đã quên, Tuyết cũng không phải là một đứa bé bình

thường, nó là báo nhân, còn là một con báo tuyết.

Lúc này Dạ dẫn nó đi ra ngoài thực chiến săn đuổi là có dụng ý.

Khí hậu ác liệt là một loại rèn luyện đối với Tuyết. Còn có một điểm,

Tuyết là báo tuyết, trong tuyết trắng phau phau da lông của nó là màu sắc
bảo vệ tốt nhất cho nó. Hơn nữa, tuyết bay tán loạn cũng có thể ngăn cản
mùi thân thể của nó khuếch tán, không dễ bị con mồi phát hiện.

Tuyết nhanh chóng lớn lên.

Mỗi ngày nó còn có thể tranh thủ tình cảm với Dạ, trình diễn màn tranh

giành Lỗ Đạt Mã.

Nhưng Lỗ Đạt Mã phát hiện, trong con mắt màu xanh lam như bảo thạch

của Tuyết để lộ ra chính là kính nể và sùng bái đối với Dạ. Thì ra, nếu nói
Tuyết tranh thủ tình cảm cũng là diễn xiếc vì đưa tới chú ý của Dạ đối với
nó. Cái này giống như đứa bé bướng bỉnh tinh nghịch, có lúc còn có thể
khóc lớn ầm ĩ, là vì khiến cho người lớn chú ý tới.

Khi mùa đông tàn khốc qua đi, bộ dạng của Tuyết đã giống như một đứa

nhỏ mười mấy tuổi rồi. Không còn là viên thịt nhỏ tròn vo ban đầu, mà bộ
dạng đã như một Tiểu Chính Thái (thiếu niên).

Trải qua một mùa đông rèn luyện, khi tiến vào mùa xuân Tuyết liền bắt

đầu độc lập tự đi săn.

Mới đầu, Lỗ Đạt Mã còn có chút lo lắng, sau đó, nàng phát hiện, phương

thức Tuyết đi săn cũng không phải như báo nhân truyền thống. Mà là linh
hoạt cũng vận dụng tới dây thòng lọng và cạm bẫy. Dien*dan*le*quy*don
ChieuNinh Đây đại khái là vì từ nhỏ ở chung một chỗ với Lỗ Đạt Mã mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.