Chúng ta dù thắng hay thua, cũng lấy thời hạn một ngày làm hạn định. Nếu
ta thắng, cũng chỉ được đọc Tả Ý Tàn Quyển một ngày, chắc gì đã ngộ ra
được cái gì, nhưng ngươi một ngày được xem bút ký của Tiết động chủ,
nhất định sẽ có đại thu hoạch. Cá cược như vậy, nhìn kiểu gì cũng là ta
nhường cho ngươi."
Nghe Đinh Ninh nói vậy, trong mắt Tiết Vong Hư xuất hiện dị sắc, lẩm
nhẩm: "Ngươi xem sách, hiểu biết thêm thực là không ít."
Chu Tả Ý tuy phẫn nộ, nhưng nhớ lại việc Tiết Vong Hư chiến thắng hổ
lang bắc quân Đại Tướng Quân Lương Liên, bút ký của một tông sư như
vậy… tim trong lồng ngực hắn đập thình thịch.
"Nếu vậy, ta chấp nhận cá cược với ngươi, cám ơn ý tốt của ngươi."
Hắn đưa tay ý mời, rồi đi xuống bờ sông.
"Là Chu Tả Ý?"
"Là Hoàng Vân động thiên Chu Tả Ý sẽ đánh với Đinh Ninh?"
Chỉ một hành động nhỏ như vậy, người hai bên bờ sông đều đã hiểu.
Đinh Ninh tháo Mạt Hoa tàn kiếm ra, đưa cho Trương Nghi.
Trương Nghi mở miệng định khuyên răn, nhưng thấy Đinh Ninh nhướng
mày lên cảnh cáo, lập tức ngậm miệng lại.
"Ta rất thích sự tự tin bất cần đạo lý ấy của hắn."
Tạ Trường Thắng nhìn Đinh Ninh đi xuống, dáng điệu khiêu khích nói
với Thẩm Dịch: "Cái này gọi là khí khái, nên ngươi đừng có ý đồ không an
phận gì với tỷ tỷ ta nữa."