- Hỏi ba lần ở những thời điểm khác nhau, đúng là ta cho rằng sư huynh
có thể đổi ý.
Lão nhân than nhẹ một tiếng, cũng không trả lời.
Đây chính là ý này đã quyết.
Một lão giả khác lông mày trắng lại chậm rãi nhíu mày, chuẩn bị mở
miệng.
- Viên sư huynh, ngươi hiểu nhất sự cân bằng hòa hợp, tự biết cân nhắc
và cân bằng mọi thứ, nhưng mà cân bằng hòa hợp này với nợ nhân tình
hoàn toàn không liên quan.
Lão nhân nhìn lão giả lông mày trắng kia, lắc lắc đầu, nhìn bên ngoài
nhà cỏ, nhẹ giọng nói:
- Bởi vì tất cả những thứ này cũng không ngăn nổi được việc thật sự yêu
thích.
- Ta thật sự là yêu thích phẩm tính của tên thiếu niên Trường Lăng này.
Lão nhân ôn hòa mà kiên trì nói rằng:
- Đây mới là nguyên nhân mấu chốt ta phải đem hắn thu làm môn hạ.
Lão giả lông mày trắng bất đắc dĩ cười cợt, nói:
- Sư đệ ngươi dù sao cũng là chủ của một tông, ý đã quyết, chúng ta
đúng là không cần nói nhiều.
Lão nhân thoả mãn nở nụ cười, nói:
- Quân tử như ngọc, không kể nơi chốn, không xem xuất thân, người như
vậy ít nhất sẽ không phụ tâm huyết của chúng ta.