KIẾM VƯƠNG TRIỀU - Trang 897

Đây quả là một đại lễ đủ làm ai cũng phải khiếp sợ, không thể trách

Trương Nghi không đủ trấn định.

"Lễ nặng như vậy mà cũng đưa ra được." Tiết Vong Hư ho khan mấy

tiếng, cảm khái thở dài: "Ti Không Liên, ngươi có chuyện gì đây. . . một
chỗ như Trường Lăng, một người như ngươi, bao nhiêu chuyện bất đắc dĩ,
căn bản không thể nào giải quyết được, ngươi cần phải làm như vậy sao?"

***

Người bình thường có chuyện bất đắc dĩ và ân oán của người bình

thường, người đứng ở chỗ cao cũng có bất đắc dĩ và ân oán của người đứng
ở chỗ cao.

Tiết Vong Hư phát ra cảm khái như vậy, không phải vì đến giờ ông mới

hiểu được đạo lý này, mà vì nghĩ rằng, nếu bò lên cao rồi mà cũng vẫn là
như thế, vậy cố mà bò lên đó để làm gì?

Nhưng không phải ai cũng suy nghĩ như vậy.

Nhiều người nghĩ rằng, chỉ đến khi sắp chết, mới nhìn lại được cả đời

mình, mới suy nghĩ được những chuyện mình làm có đúng hay không, có ý
nghĩa hay không, mới biết mình đã bỏ lỡ cái gì, và cái mình muốn nhất là
cái gì.

Trong thư phòng hoa mỹ, Ly Lăng Quân nhìn hồ sơ trước mặt, những sợi

tóc bạc trên đầu đã nhiều hơn.

Tiếng bước chân phá vỡ suy nghĩ của hắn và không khí yên tĩnh chung

quanh, một mùi phân ngựa hôi thối, cực kỳ không phù hợp với không khí
thơm mùi trầm hương của thư phòng.

Ly Lăng Quân cau mày, gương mặt luôn ôn nhã hiện lên sát ý ác liệt cực

kỳ hiếm thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.