KIẾN - Trang 231

Khi người ta nghe không rõ, người ta nhìn rõ hơn. Bà xem xét tai của ông
Leduc này. Con người có một đặc điểm là giữ trong mình hình dáng quá
khứ xa xưa nhất của họ; tai, về mặt đó, thể hiện thai nhi. Dái tai biểu tượng
cho đầu, cạnh vành tai cho hình dạng của cột sống, vân vân… Ông Leduc
này chắc là một bào thai gầy, và bà Augusta đánh giá dè dặt những bào thai
gầy.
- Anh muốn tìm thấy gì trong cái kho chứa đồ này?
- Một quyển sách. Một quyển bách khoa toàn thư trong đó ông ấy ghi chép
một cách hệ thống tất cả các công việc của mình. Edmond là người hay bí
mật. Chắc ông ấy phải chôn hết dưới đó, và đặt bẫy để giết chết hoặc đẩy
lùi những kẻ lỗ mãng. Nhưng tôi, tôi là một người lão luyện và một người
lão luyện…
- … rất có thể bị chết nữa! Bà Augusta thêm vào.
- Hãy cho tôi thử cơ may của mình.
- Vào đi, anh…?
- Leduc, Giáo sư Laurent Leduc ở phòng thí nghiệm CNRS 352.
Bà dẫn ông ta tới phía kho chứa đồ. Một dòng chữ lớn màu đỏ được sơn lên
bức tường mà cảnh sát xây:
ĐỪNG BAO GIỜ XUỐNG CÁI KHO CHỨA ĐỒ ĐÁNG NGUYỀN RỦA
NÀY NỮA!!!
Bà chỉ nó cho ông ta bằng một cái hất cằm.
- Anh có biết những người trong tòa nhà này nói gì không, anh Leduc? Họ
nói đó là một cái miệng của địa ngục. Họ nói rằng cái nhà này ăn thịt người
và nó ăn những người tới làm ngứa họng nó… Thậm chí một số người
muốn người ta đổ bê tông nó.
Bà nhìn ông ta từ trên xuống dưới.
- Anh không sợ chết hả, anh Leduc?
- Có chứ, ông nói, và ông cười vẻ ranh mãnh. Có chứ, tôi sợ chết ngốc
nghếch, mà không biết có gì dưới đáy kho chứa đồ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.