DIỀU HÂU VÀ CHIM BỒ CÂU
Diều hâu rượt đuổi, rượt đuổi mãi đàn bồ câu, nhưng chẳng bắt nổi con
nào. Nó bèn tính chuyện lừa bồ câu. Nó bay gần đến chuồng bồ câu, đậu lên
cây và lên tiếng nói với bầy bồ câu rằng nó muốn hầu hạ bồ câu.
Nó nói: “Tôi chẳng có việc gì làm, mà tôi yêu mến các bạn. Các bạn
hãy cho tôi đến ở với các bạn, tôn tôi làm vua, nhưng tôi sẽ là đầy tớ của
các bạn. Tôi sẽ không xúc phạm các bạn, và không để cho kẻ nào xúc phạm
đến các bạn”.
Bồ câu bằng lòng. Khi diều hâu đã vào được nơi ở của bồ câu, nó lại nói
khác:
- Ta là vua của các người, và vì thế các người phải nghe ta. Việc thứ
nhất là mỗi ngày ta cần ăn thịt một con bồ câu.
Và mỗi ngày nó lại giết hại một chim bồ câu. Bồ câu tỉnh ngộ, bắt đầu
suy nghĩ xem phải làm thế nào, khốn nỗi muộn mất rồi.
- Đáng ra tuyệt nhiên không nên cho nó vào, - chúng nói. - Còn bây giờ
thì không còn cách gì nữa.
NGƯỜI CHỦ VÀ BÁC LÀM CÔNG
Người đến dự đám cưới khá đông. Ông hàng xóm gọi bác làm công đến
và bảo:
- Này, anh đi xem xem có bao nhiêu người đến dự đám cưới bên ấy.
Bác làm công ra đi. Bác để bên ngưỡng cửa một khúc gỗ và ngồi lên bờ
tường đợi khách khứa ra khỏi nhà. Họ bắt đầu ra về. Ai đi ra cũng vấp phải
khúc gỗ, văng lên chửi và lại đi tiếp. Chỉ có một bà lão vấp phải khúc gỗ,
liền quay lại đẩy khúc gỗ sang bên.
Bác làm công trở về gặp người chủ. Người chủ hỏi:
- Ở bên ấy có nhiều người không? Bác làm công trả lời: