KIẾP NÀO TA CŨNG TÌM THẤY NHAU - Trang 51

“Chúng tôi đã vượt qua những tảng đá và tiến vào pháo đài”, Pedro trả lời.

Anh bắt đầu lấm bấm và đổ mồ hôi. “Đường hầm rất nhỏ... chúng tôi đang chạy
qua, nhưng không biết nó sẽ dẫn đi đâu... Đường hầm hẹp và thấp. Chúng tôi
phải đi theo một hàng dọc và cúi thật thấp khi chạy.”

Mồ hôi túa ra trên người Pedro. Anh thở hổn hển và có vẻ vô cùng bất an.
“Tôi trông thấy một cánh cửa nhỏ phía trước... Chúng tôi đang chạy qua

đó.”

Pedro đột nhiên nhăn mặt. “Người Tây Ban Nha đang ở phía bên kia cánh

cửa. Họ giết chúng tôi khi chúng tôi đi qua, lần lượt từng người một... Họ đâm tôi
bằng một thanh kiếm!” Anh há hốc miệng, giữ chặt lấy cổ. Hơi thở trở nên gấp
gáp hơn. Anh đang cố thở để lấy không khí, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng,
thấm ướt cả áo.

Đột nhiên, Pedro ngừng cử động. Hơi thở dần ổn định trở lại. Khi tôi dùng

khăn giấy lau trán và mặt anh, mồ hôi bắt đầu ngừng chảy.

“Tôi đang trôi nổi phía trên cơ thể mình”, Pedro nói. “Tôi đã rời khỏi kiếp

sống đó... xác người chồng chất... máu tươi lênh láng... Nhưng giờ tôi đã ở phía
bên trên ” Anh im lặng một lúc.

“Xem xét lại kiếp sống đó”, tôi chỉ dẫn. “Anh đã học được điều gì? Bài học

là gì?”

Pedro cân nhắc về những câu hỏi này ở góc độ cao hơn.
“Tôi học được rằng bạo lực là một sự vô tri tột cùng. Tôi đã chết một cách

vô nghĩa ở một nơi xa quê hương và những người thân yêu. Tôi chết vì lòng tham
của kẻ khác. Người Anh và người Tây Ban Nha đều ngu xuẩn, chém giết lẫn
nhau để tranh giành vàng bạc ở những vùng đất xa xôi. Lòng tham và bạo lực đã
giết chết những người này... Tất cả bọn họ đều đã quên mất tình yêu.”

Pedro lại im lặng. Tôi quyết định để anh nghỉ ngơi và thấm thía những bài

học tuyệt vời này. Tôi cũng bắt đầu suy ngẫm về những bài học của Pedro. Qua
nhiều thế kỷ kể từ cái chết vô nghĩa của Pedro tại một pháo đài nơi viễn xứ, vàng
đã chuyển thành đô-la, bảng Anh, yên và peso, thế nhưng chúng ta vẫn đang tiếp
tục giết hại lẫn nhau vì nó. Quả thật, chuyện này đã diễn ra trong suốt chiều dài
lịch sử. Hàng thế kỷ đã trôi qua và những gì chúng ta học được thật quá ít ỏi.
Chúng ta còn phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ nữa trước khi nhớ lại được tình
yêu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.