KIỀU THIẾP - Trang 167

Chi Chi hơi sửng sốt, rõ ràng đời trước Phò Mã hỏi nàng là Chi trong

từ nào.

Tại sao đời này...

Có lẽ là do địa điểm khác nhau đi.

Dường như nam nhân đang đợi Chi Chi nói chuyện, Chi Chi thì lại

chờ nam nhân không vui rồi rời đi.

Hai người cứ thế giằng co không tiếng động, vẫn là Thải Linh vô tình

hừ một tiếng, phá vỡ cục diện.

"Đứng lên đi, đừng quỳ nữa." Nam nhân cất tiếng nói, rồi hướng sang

Chi Chi: "Chi Chi, nghe nói hôm qua nàng tới hầu hạ Công Chúa. Công
Chúa đã khỏi bệnh rồi, nàng có công lớn, muốn được thưởng cái gì?"

Muốn rời khỏi phủ Công Chúa, đi thật xa.

"Đó là việc thiếp thất nên làm." Chi Chi vẫn cúi đầu như cũ.

Đời trước nàng vẫn nuôi ảo tưởng nam nhân anh tuấn trước mặt nàng

đây sẽ có chút thích nàng, sau này mới phát hiện ra chẳng qua hắn vẫn luôn
như vậy, đều nho nhã lễ độ với tất cả mọi người.

Nếu như thích, sao có chuyện suốt hai năm cũng không qua viện của

nàng, sao khi nàng bị đánh chết, hắn cũng chẳng hề đau buồn chút nào,
thậm chí còn không buồn nhắc tới.

Hắn đã quên người tiểu thiếp Chi Chi đã từng pha trà cho hắn, hoặc

căn bản là vốn dĩ hắn chưa bao giờ nhớ đến.

"Như thế không được, từ trước đến nay ta luôn thưởng phạt phân

minh." Dứt lời, Chi Chi phát hiện lỗ tai mình bị nhéo một cái: "Trở về viện
của mình đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.