KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 219

“Khúc hát thật thay. Trường Khanh

[6]

này, chàng có biết nữ ca sĩ chơi

nhạc cụ gì không?”

[6] Trường Khanh: Tên tự của Tư Mã Tương Như.

“Nhạc cụ này gọi là đàn ‘ô đặc’ từ Tây Vực truyền đến, người Trung

Nguyên thấy khó đọc mới gọi là đàn ‘tỳ bà’”, Hàn Nhạn Thanh nói, mắt
nàng sáng lên, mơ hồ đoán được thân phận của hai người này, mỉm cười
bước ra nghênh đón.

“Nghe ý tứ như vậy thì chắc hẳn phu nhân rất giỏi môn này?”, Trác Văn

Quân hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thừa nhận thân mật hỏi.

“À, cũng hơi biết một chút”, Hàn Nhạn Thanh vã mồ hôi, đây chính là

cách nói khiêm nhường mà người cổ đại thường xuyên sử dụng. Nàng từng
học đàn tỳ bà nhưng chỉ học sơ qua, có thể gảy được một khúc nhưng đến
chỗ cao siêu thì không bàn được. Hồi mới chơi, nàng khoác lác là người
giỏi nhất cả nước, bây giờ thì e rằng một nữ ca kỹ tầm thường nhất trong
lầu Thanh Hoan cũng hơn nàng.

“Nếu Tư Mã đại nhân và phu nhân có hứng thú, chúng ta hãy vào trong

nói chuyện.” Nói gì thì nói Hàn Nhạn Thanh cũng không chịu để cho hai
người đi, “Tôi sẽ bảo người ca cơ này đàn vài khúc mới cho hai người
nghe.”

“Ồ!” Ngay cả Tư Mã Tương Như cũng cảm thấy có hứng thú. Hai vợ

chồng họ rất giỏi âm nhạc, vừa mới tới kinh thành đã được nghe ở lầu
Thanh Hoan này một khúc hát hay, theo lời Hàn Nhạn Thanh thì hẳn là còn
không ít bài mới khác, “Phu nhân là chủ nhân lầu Thanh Hoan à?”

“Coi như là một nửa thôi.” Hàn Nhạn Thanh đưa tay duyên dáng nói,

“Xin mời”, rồi đưa bọn họ vào phòng, quay lại bảo Chiêu Tài, “Hãy mời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.