KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 125

giao đấu đều thua Gia Cát một chiêu nửa thức. Hắn thua không phải là do
võ công, mà là nếu không thiếu thiên thời thì cũng mất địa lợi, còn không
thì lại thiếu nhân hòa.

Hoàng thượng đã chọn Gia Cát ở bên cạnh; bang nhỏ phái nhỏ, hắn

còn không để trong mắt; cung nhỏ tướng nhỏ, hắn cũng xem thường không
muốn nương nhờ. Nếu không phải còn có Thái Kinh tán thưởng, e rằng
kinh sư lớn như thế nhưng lại không có đất cho hắn dung thân.

Thái Kinh vốn muốn trọng dụng hắn, nhưng nghe Thái sư nói, mấy lần

muốn ở trước mặt Thánh thượng tiến cử hắn dẫn binh kháng Kim, nhưng
đều bị Gia Cát tiên sinh cố ý cản trở, cho nên nhiều lần không thành.

Nguyên Thập Tam Hạn luôn rất ít nói.

Hắn chỉ kêu lên ngàn lần vạn lần trong lòng: "Gia Cát Chính Ngã,

ngươi đã may mắn đi hơn nửa đời người, cũng để cho ta đi vài bước chứ.
Năm đó ngươi đã đoạt đi cô gái mà ta yêu thích, còn bức người đến đường
cùng như vậy. Sẽ có một ngày, khi ta trèo lên mây xanh, xem thử ta sẽ giải
quyết ngươi như thế nào."

Lúc ban đầu, Nguyên Thập Tam Hạn còn rất cố chấp chuyện phải trái

đúng sai, có nhiều điểm không đồng ý với hành vi và việc làm của Thái
Kinh; nhưng trải qua nhiều năm thất vọng chán nản, cộng thêm Thái Kinh
cố ý đổi trắng thay đen, Nguyên Thập Tam Hạn cũng dần dần mất đi trái
tim công chính, thỉnh thoảng cũng có một số hành động quá đáng, vì vậy bị
võ lâm đồng đạo xem thường.

Trong lòng hắn luôn nghĩ: "Ta cũng muốn làm hiệp khách, ta cũng

muốn đi hành hiệp, thân thủ của ta cao hơn so với người khác, nhưng vận
may lại kém hơn tất cả. Muốn ta hành hiệp trượng nghĩa, vì sao không giúp
ta một tay trước khi ta vào ma đạo? Nếu như có một ngày đắc chí, dương
oai thiên hạ, tẩy hết những rỉ sét nửa đời trên bảo kiếm, vậy thì cứ việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.