KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 187

Gia Cát tiên sinh thích nàng, bởi vì nàng không chỉ là hồng phấn của

y, còn là tri âm của y.

Bất kể là cầm kỳ thư họa, đao thương kiếm kích, trà rượu ca múa, lễ

nghi kinh điển, Gia Cát tiên sinh và Tiểu Kính đều nói không hết lời. Có
nàng ở đó, trong cuộc sống như mặt trời giữa trưa của y có bóng tối ôn nhu
của nàng, trong đêm dài yên tĩnh của nàng cũng có ánh nắng chói chang
của y.

Sinh mạng của y là bóng tối của nàng.

Nhu tình của nàng là ánh sáng của y.

Nhưng tâm tư của y còn ẩn khuất hơn so với rừng rậm.

Bởi vì Nguyên Thập Tam Hạn.

Nguyên Thập Tam Hạn cũng rất yêu Tiểu Kính.

Từ sau khi nhìn thấy Tiểu Kính, hắn không còn kiêu ngạo hung hăng,

cô độc hung ác; hắn trở nên ôn hòa, cũng điềm đạm hơn nhiều, dù là khi
tức giận cũng có thể cười nói.

Bởi vì Tiểu Kính là sự dịu dàng đã bị hắn lãng quên trong vận mệnh

gập ghềnh.

Nhu tình này hắn vốn đã có, chỉ bị tâm tình chán nản che lấp, nhất thời

quên mất mà thôi.

Hắn có thể trở thành một người tốt, cho dù vẫn không thành công

trong sự nghiệp, nhưng lại không thể mất đi Tiểu Kính.

Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để hắn trở thành người tốt, tiến lên phía

trước, làm lại cuộc đời (cũng có thể là cơ hội duy nhất).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.