KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 235

- Huynh muốn ta dẫn những người này lên kinh, chắc hẳn còn có dụng

ý khác?

- Dụng ý của ta đại khái cũng giống như ý đồ của cư sĩ.

Hai người vỗ tay cười ha hả.

Sau đó Ôn Vãn vừa cười vừa gạt đi giọt nước bên khóe mắt, nghiêm

túc nói:

- Huynh có biết vì sao đến hôm nay ta vẫn còn giữ chức quan nho nhỏ

này, không muốn từ bỏ hay không?

Thiên Y Cư Sĩ nói:

- Bởi vì nhân thế đều đục, huynh không thể không một mình trong;

thiên hạ đều say, huynh không thể không tự mình tỉnh.

Ôn Vãn đạm nhiên nói:

- Người tỉnh cũng không chỉ có một mình ta. Nếu trong thiên hạ chỉ có

ta tỉnh, đã sớm không thể cứu vãn rồi. Cũng là nhờ có những người như
Gia Cát đang ngày đêm duy trì đại cục. Ta quả thật không đặt xuống được,
không phải là không đặt được, mà là không đành lòng đặt xuống; không
phải không muốn bỏ, mà là không thể từ bỏ.

Thiên Y Cư Sĩ vuốt râu nói:

- Nói như thế, ta lánh đời ẩn cư đúng là hổ thẹn.

Ôn Vãn nói:

- Người trong loạn thế, không cầu danh vọng, đó mới là khí khái thanh

cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.