Đã ăn chực rồi còn dám soi mói cách ăn của chủ nhân.
Thường Thanh ném đũa: “Mi không có việc gì thì chạy đến nhà ông làm
chi?”
Bạch Uy nhai xong con cá khô mới ngẩng đầu nói: “Cho tôi mượn 10
vạn.”
Thường Thanh trừng Bạch Uy như nhìn thấy khủng long: “Sau gáy ông
dán chữ ngân hàng coi tiền như rác à? Mi rút tiền đến nghiện rồi?”
Bạch Uy lấy khăn tay lau miệng rồi không nhanh không chậm đáp: “Vốn
định nói cho anh chuyện cấm chợ bán buôn của tiểu thương, nhưng anh đã
cho rằng tôi đang bịp anh, vậy thì quên đi.”
Thường Thanh nhíu mày, lớn tiếng nói: “Không ăn à? Sao lại không ăn
như vậy? Ăn nhiều chút, nhìn chú gầy thế kia mà!” Nói xong liền tự mình
múc đầy một bát mì lạnh, rồi thả chút cà chua, rau thơm vào trang trí.
Bạch Uy vắt chân nhìn chủ tịch Thường bận rộn. Chờ đến khi mì đưa đến
miệng, Thường Thanh lại kề sát y, cười tủm tỉm nói: “Sau này ít hơn 20 vạn
thì đừng mở miệng với anh nhé! Đó là coi thường anh chú đấy!”
Đừng lạ Thường Thanh nịnh nọt quá trời. Nếu chợ bị cấm thì sẽ có rất
nhiều tiểu thương đi tìm chỗ mới. Trung tâm thương mại của Thường
Thanh vừa vặn có một tầng ở dưới đang bỏ không.
Nếu gom đám tiểu thương này về dưới trướng mình, thì đúng là góp thịt
kiến lại ăn cũng rất có vị.
Tin tức của Bạch Uy thường rất nhanh, tin này chắc hẳn không sai đâu.
Buôn bán chính là có được tiên cơ thì kiếm được đống lớn. Cúi mình hầu hạ
thần tài cũng không tính là mất mặt đàn ông.