KINH TIỂU BỘ - TẬP 2 - Trang 146

4. Nam tử La-môn nói với ông:
“Ðôi vòng nhật nguyệt vẫn thường trông,

Xe con vàng đúc thường bừng sáng
Với cặp bánh này giữa cõi không!”

Vị Bà-la-môn bảo:

5. Chàng La-môn quả thật điên khùng,

Chàng kiếm thứ đồ chẳng thể mong,
Ta chắc rồi đây chàng sẽ chết,
Vì chàng không thể được trời, trăng!

Thanh niên Bà-la-môn đáp:

- Thế ai điên khùng hơn ai, người khóc đòi vật có thể thấy được hay người khóc đòi vật không thể thấy?

6. Ta thường thấy lặn, mọc, trời, trăng,

Ðặc tính, sắc màu lúc chuyển luân,
Song kẻ mạng chung nào thấy được,

Giữa ta, ai khóc thật điên khùng?

Nghĩ rằng chàng nói có lý, vị Bà-la-môn bảo chàng:

7. Quả chàng nói đúng, Bà-la-môn,

Than khóc vầy, ta ngu xuẩn hơn,
Ta khóc than vì người đã chết,

Khác nào con trẻ khóc đòi trăng?

Và vị Bà-la-môn không còn buồn khi ngâm vần kệ trên, ông lại ngâm các vần kệ tán thán chàng thanh
niên Bà-la-môn ấy:

8. Lòng ta thiêu đốt nóng bừng,
Như là sữa lạc đổ trong lửa đào,

Nay vừa được tưới nước vào,
Và đang lắng dịu biết bao khổ sầu.


9. Quả chàng nhổ mũi tên đau

Nỗi buồn kia đã cắm sâu vào lòng,
Xua tan mọi mối thương tâm

Của người cha đã đau buồn vì con.

10. Giờ đây mát lạnh, dịu lòng,

Mũi tên đã nhổ, ta không còn buồn,
Ta không còn phải khóc than,

Sau khi nghe nói, hỡi chàng La-môn!

Sau đó vị Bà-la-môn hỏi chàng:

- Thế chàng là ai?

Page 146 of 277

Kinh Tiểu Bộ - Tập II

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.