KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 330

Vua rất hoan hỷ về bài thuyết Pháp của các vị này. Ngài ban tặng các y
trong, y ngoài cho các vị, cùng thuốc men xong xuôi, liền để các vị Ðộc
Giác Phật ra đi. Các vị ấy cảm tạ ngài rồi trở về nơi đã xuất hành.

Sau đó vua sinh chán ghét các dục lạc, ngài ly tham, ngài vẫn dùng các món
cao lương mỹ vị, song ngài không nói chuyện với bọn cung nhân, cũng
không nhìn đến chúng. Nhàm chán khởi lên trong tâm, ngài lui về cung thất
nguy nga của ngài ngồi đó nhìn thẳng vào bức tường trắng trước mặt cho
đến khi ngài nhập thiền định, cảm nhận trong tâm ngài lạc thọ của thiền
định. Mải mê trong nỗi hân hoan, ngài ngâm kệ chê bai tham dục:

6. Ta quyết ly tham, diệt dục tham,

Bốn bề vô vị, tựa gai đâm!

Chẳng bao giờ nữa, dù từ trước

Ta đã đi theo chuyện lỗi lầm,

Lạc thú như vầy ta đã gặp,

Ðây là lạc thú của tham tâm.

Lúc ấy bà chánh hậu của ngài suy nghĩ thầm: "Ðức vua đã nghe lời thuyết
Pháp của các vị Ðộc Giác Phật, và nay ngài tự giam mình với nỗi chán
chường trong cung điện thật nguy nga của ngài. Ta phải chăm sóc ngài mới
được". Vì thế bà đến cửa cung thất của vua, và đứng ở cửa, nghe rõ những
lời cảm hứng đầy hoan lạc của ngài tỏ ý chê bai tham dục, bà bảo:

- Tâu Hoàng thượng, ngài vừa chê bai tham dục! Song chẳng có lạc thú nào
bằng lạc thú của tham dục êm ái cả.

Sau đó, để tán thán tham dục, bà ngâm một vần kệ khác:

7. Cựu lạc dịu êm thật khó lường,

Thú nào hơn được thú yêu thương,

Ai theo lạc thú này sau đạt

Hạnh phúc trên cao cõi ngọc đường!

Nghe vậy vua đáp:

- Này ác nữ nhân! Thật quái lạ, bà nói gì thế? Dục lạc phát xuất từ đâu đấy?
Có nhiều khổ đau tiếp theo sau để trả giá cho dục lạc.

Cùng với các lời này, ngài ngâm các vần kệ cuối để tỏ lòng chê bai tham
dục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.