KINH TRUNG BỘ - TẬP 2 - Trang 442

87. Kinh Ái sanh

(Piyajàtika sutta)


Như vầy tôi nghe.
Một thời Thế Tôn trú ở Savatthi, Jetavana, tại tịnh xá

ông Anathapindika (Cấp cô độc).

Lúc bấy giờ con một của một gia chủ, khả ái, đáng

thương, bị mệnh chung. Sau khi nó chết, người cha không
còn muốn làm việc, không còn muốn ăn uống, luôn luôn đi
đến nghĩa địa, người ấy than khóc: "Con ở đâu, đứa con một
của ta? Con ở đâu, đứa con một của ta?" Rồi người gia chủ
ấy, đi đến Thế Tôn, sau khi đến, đảnh lễ Thế Tôn rồi ngồi
xuống một bên. Thế Tôn nói với người gia chủ đang ngồi
một bên:

-- Này Gia chủ, có phải Ông có các căn để an trú tự tâm

ông, có phải các căn của Ông đổi khác?

-- Bạch Thế Tôn, sao các căn của con có thể không đổi

khác được? Bạch Thế Tôn, đứa con một khả ái, đáng thương
của con đã mệnh chung. Sau khi nó chết, con không còn
muốn làm việc, con không còn muốn ăn uống, con luôn luôn
đi đến nghĩa địa và than khóc: "Con ở đâu, đứa con một của
ta? Con ở đâu, đứa con một của ta?"

-- Sự thật là như vậy, này Gia chủ, vì rằng, này Gia chủ,

sầu, bi, khổ, ưu, não do ái sanh ra, hiện hữu từ nơi ái.

-- Nhưng đối với ai, bạch Thế Tôn, sự tình sẽ như vậy:

"Sầu, bi, khổ, ưu, não do ái sanh ra, hiện hữu từ nơi ái?" Vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.