Tương Ưng Bộ Kinh - Tập 1
191
"Họ không phải là tôi".
Hãy hiểu biết như vậy,
Này kẻ Ác ma kia!
Cho đến Ông không thấy,
Con đường của Ta đi.
7) (Ác ma):
Nếu Ngài chứng ngộ được,
Ðường an toàn bất tử,
Ngài hãy đi một mình.
Sao lại dạy người khác?
8) (Thế Tôn):
Người đi đến bờ kia,
Họ hỏi nước bất tử,
Ðược hỏi, Ta trả lời,
Cảnh giới vô dư y.
9) Bạch Thế Tôn, ví như một hồ nước không xa làng
hay thị trấn. Tại đấy có một con cua. Rồi bạch Thế Tôn,
nhiều người con trai hay người con gái, từ làng ấy đi ra, đi
đến hồ nước ấy. Sau khi đến, họ kéo con cua ấy lên khỏi
nước và đặt nó trên đất liền. Bạch Thế Tôn, khi nào con cua
ấy thò ra cái càng nào, những người con trai hay những
người con gái ấy, lấy gậy hay lấy miểng sành chặt đứt, bẻ
gãy hay đập nát cái càng ấy. Như vậy, bạch Thế Tôn, con cua
ấy, với mọi càng bị chặt đứt, bẻ gãy, đập nát, không thể bò
xuống hồ nước ấy nữa. Ví như lúc trước có những lộn xộn,
mâu thuẫn, xuyên tạc gì đã được Thế Tôn chặt đứt, bẻ gẫy,
đập nát. Và nay, bạch Thế Tôn, với hy vọng tìm cho được lỗi
lầm, con không thể đến gần Thế Tôn được.
10) Rồi Ác ma, trước mặt Thế Tôn, trong nỗi niềm thất
vọng, nói lên bài kệ này: