220
Chương IV: Tương Ưng Vô Thỉ (Anamatagga)
2) Ba mươi vị Tỷ-kheo xứ Pàvà, tất cả sống ở rừng, tất
cả đi khất thực, tất cả mang y phấn tảo, tất cả mang ba y, tất
cả đang còn kiết sử, cùng đi đến Thế Tôn; sau khi đến, đảnh
lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên.
3) Rồi Thế Tôn suy nghĩ: "Ba mươi vị Tỷ-kheo xứ Pàvà
này, tất cả sống ở rừng, tất cả đi khất thực, tất cả mang y
phấn tảo, tất cả mang ba y, tất cả đang còn kiết sử. Vậy Ta
hãy thuyết pháp cho họ như thế nào để ngay tại chỗ ngồi này,
tâm của họ được giải thoát khỏi các lậu hoặc, không có chấp
thủ".
4) Rồi Thế Tôn gọi các Tỷ-kheo: "Này các Tỷ-kheo" --
"Thưa vâng, bạch Thế Tôn". Các Tỷ-kheo ấy vâng đáp Thế
Tôn.
5) Thế Tôn nói như sau:
-- Vô thỉ là luân hồi này, này các Tỷ-kheo. Khởi điểm
không thể nêu rõ, đối với sự lưu chuyển luân hồi của các
chúng sanh bị vô minh che đậy, bị tham ái trói buộc.
6) Các Ông nghĩ thế nào, này các Tỷ-kheo, cái nào là
nhiều hơn, dòng máu tuôn chảy do đầu bị thương tích khi các
Ông lưu chuyển luân hồi trong thời gian dài này, hay là nước
trong bốn biển lớn?
7) -- Bạch Thế Tôn, theo như lời Thế Tôn thuyết pháp,
chúng con hiểu rằng cái này là nhiều hơn, bạch Thế Tôn, tức
là dòng máu tuôn chảy do đầu bị thương tích, khi chúng con
lưu chuyển luân hồi trong thời gian dài này, không phải là
nước trong bốn biển lớn.
8) Lành thay, lành thay, này các Tỷ-kheo! Lành thay,
này các Tỷ-kheo, các Ông đã hiểu Pháp Ta dạy như vậy!