Tương Ưng Bộ Kinh - Tập 4
13
hiểm là nguy hiểm và xuất ly là xuất ly, thời khi ấy, đối với
các thế giới gồm có Thiên giới, Ma giới, Phạm thiên giới, đối
với quần chúng gồm có Sa-môn, Bà-la-môn chư Thiên và
loài Người, Ta xác chứng Ta đã chứng Vô thượng Chánh
đẳng Chánh giác.
11) Và tri kiến này khởi lên nơi Ta: "Bất động là tâm
giải thoát của Ta. Ðời này là đời sống cuối cùng, nay không
còn tái sanh nữa".
14.II. Chánh Giác (2) (S.iv,8)
1) ...
2) -- Thuở trước, này các Tỷ-kheo, khi Ta chưa giác
ngộ, chưa chứng Chánh Ðẳng Giác, khi còn là Bồ-tát, Ta suy
nghĩ như sau: "Cái gì là vị ngọt, cái gì là nguy hiểm, cái gì là
xuất ly của các sắc?... của các tiếng... của các hương... của
các vị... của các xúc? Cái gì là vị ngọt, cái gì là nguy hiểm,
cái gì là xuất ly của các pháp?"
3) Về vấn đề này, này các Tỷ-kheo, Ta suy nghĩ như
sau: "Do duyên các sắc, khởi lên lạc hỷ gì, đấy là vị ngọt của
các sắc. Các sắc vô thường, khổ, chịu sự biến hoại, đấy là
nguy hiểm của các sắc. Nhiếp phục dục tham, đoạn trừ dục
tham đối với các sắc, đấy là xuất ly của các sắc.
4-7) ... các tiếng... các hương... các vị... các xúc...
8) Do duyên các pháp, khởi lên lạc hỷ gì, đấy là vị ngọt
của các pháp. Các pháp vô thường, khổ, chịu sự biến hoại,
đấy là nguy hiểm của các pháp. Nhiếp phục dục tham, đoạn
tận dục tham đối với các pháp, đấy là xuất ly của các pháp".
9-10) Cho đến khi nào, này các Tỷ-kheo, đối với sáu
ngoại xứ này, Ta không như thật liễu tri vị ngọt là vị ngọt,
nguy hiểm là nguy hiểm, xuất ly là xuất ly, thời cho đến khi