KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 291

- Còn một đoạn kinh văn nữa, là chương cuối của nội công tâm pháp

Thượng Quan phủ gia. Tuy muội chưa đủ bản lãnh luyện nhưng may vẫn
nhớ.

Châu Sách cũng không hy vọng gì lắm:
- Hãy thử xem! Vì dù vẫn khiếm khuyết phần cuối thì lẽ ra tại hạ cũng đã

nhận biết về đường lối sở học của quý phủ. Đằng này...

Nàng lại đọc.
Và lần này Châu Sách thoạt nghe xong liền kêu:
- Đây rồi! Thật lạ là mãi bây giờ mới có chỗ liên quan. Để tại hạ thử

xem. Khai này. Úy, chưa phải ư? Vậy còn cách nữa. Khai này.

Thật may, Thượng Quan Tuyết Hà chợt tự cử động, nhưng chưa kịp nói

gì thì bị Châu Sách lôi đi.

- Vút!
Hoang mang, nàng thì thào bảo:
- Châu huynh thật sự quay trở lại?
Châu Sách nghiến răng rít:
- Đừng lên tiếng! Họ rất lợi hại. Có thể nghe đấy.
Hoảng sợ, nàng vùng im bật và kể từ đó chỉ còn biết lẳng lặng theo chân

Châu Sách.

Châu Sách đi nhanh thì nàng đi nhanh, hễ dừng thì cả hai cùng dừng.
Và khi Châu Sách ra hiệu bế khí thì nàng lập tức bế kín hô hấp. Dù vậy,

hai mắt nàng vẫn luôn lấm lét và thắc thỏm nhìn Châu Sách.

Bất chợt Châu Sách ra hiệu bằng cách lấy tay chỉ vào tai.
Nàng không hiểu, thế là cứ huơ tay ra dấu không hiểu.
Châu Sách lại nghiến răng, dù vậy vẫn mấp máy môi, nói không ra tiếng,

thành hai chữ: “Hãy nghe”.

Bấy giờ, Thượng Quan Tuyết Hà mới hiểu, tuy nhiên tận đáy lòng vẫn

cảm thấy rất ghét, rất giận Châu Sách qua những thái độ đối xử với nàng
như vậy.

Nhưng rồi...
Một tràng cười chợt văng vẳng phát lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.