KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 369

Bỗng nghe tiếng rên ngay sát phía sau, nhân vật mặt trắng liền có phản

ứng, ắt là toan bật người vọt xa. Nhưng khi tự phát hiện toàn thân huyệt
đạo đều bị chế ngự, y hốt hoảng hỏi ngược lại:

- Ai vậy? Sao nỡ đùa Thẩm mỗ thế này?
Châu Sách lại rên:
- Chỉ cách biệt một năm, Thẩm huynh sớm quên Vũ mỗ vậy sao? Ở âm

cảnh lúc này thật là... lạnh...

Họ Thẩm thất kinh, hồn bất phụ thể:
- Là Vũ huynh thật ư? Cha mẹ ôi, không phải Vũ huynh đã chết rồi sao?
- Nhưng oan hồn Vũ mỗ mãi chẳng tan biến. Cũng may được ngưu đầu

mã diện thương tình cho hay, chỉ vì ai cũng hồ đồ, chẳng rõ nguyên do vì
sao Vũ mỗ chết, nên ưng thuận cho về tìm và hỏi Thẩm huynh vốn dĩ từng
là hảo bằng hữu của Vũ mỗ lúc sinh thời. Thật mong Thẩm huynh giúp cho
minh bạch, vì sao Vũ mỗ phải chết?

Họ Thẩm bất giác tự run khắp châu thân:
- Điều này... điều này...
- Ắt Thẩm huynh chưa tin việc mỗ được ưng thuận cho quay về là có

thật? Vậy hãy để mỗ lần lượt chạm từng tay, một thật lạnh vì đã là oan hồn
uổng tử, một thật nóng vì dù chết nhưng uất khí chưa tan. Thẩm huynh sau
khi cảm nhận ắt sẽ tin.

Và Châu Sách từ phía sau lần lượt áp từng tay vào cổ và vào hai bên mặt

của nhân vật họ Thẩm mặt trắng phía trước. Khiến họ Thẩm lần lượt kêu
với từng cảm nhận khác xa nhau:

- Cha mẹ ôi... lạnh... lạnh quá vậy...
- Quỷ thần ôi, thôi Vũ huynh đừng sờ nữa. E Thẩm mỗ phát hỏa mất.

Được rồi, Thẩm mỗ tin thật rồi.

Châu Sách thu tay về:
- Kỳ thực ngay lúc trước khi chết chính mỗ cũng cảm thấy hồ đồ, vì vẫn

nhớ là đang tuần phòng khắp lượt cùng Thẩm huynh, sau nữa thì chẳng còn
nhớ gì. Dù gì cũng từng là bằng hữu, mong Thẩm huynh thương và giúp
cho.

Họ Thẩm vội đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.