KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 377

Ào...
Vù...
Trong lúc này, nhờ mục kích hào khí can vân của hai lão tăng đạo đã cao

niên, Châu Sách kịp thời trấn định, không còn tâm trạng hốt hoảng nữa. Thì
cũng vừa lúc đó có một lũ mặt trắng khá đông cùng ào ào lao về phía Châu
Sách:

- Nghịch ngã giả vong. Giết!
Châu Sách bật cười và quyết định chọn đấu pháp khác hẳn nhất tăng nhất

đạo, là bình thản đứng nguyên chờ họ lao đến:

- Hãy đến đây. Vì ta cũng vậy. Bất luận kẻ nào trong bọn ngươi hễ dám

đối đầu với ta là phải chết. Chỉ kẻ nào ngoan ngoãn tự tránh lối thì mới may
toàn mạng. Ha ha...

Cũng có vẻ đấu pháp của Châu Sách là thích hợp. Vì bọn mặt trắng đầu

tiên lao đến, do thấy Châu Sách vẫn nguyên vị nên tịnh chẳng kẻ nào dám
xuất lực. Trái lại, chúng lập tức tự phân khai, một dấu hiệu cho thấy chúng
chuẩn bị lập trận vây hãm Châu Sách vào giữa:

- Vút!...
Không thể để chậm hơn, tự Châu Sách cũng dịch chuyển, vì vô khả tự

phân thân nên Châu Sách quyết chỉ dịch chuyển bám theo một nhóm mặt
trắng đang dần tản khai về cùng bên tả:

- Sao vậy? Đã đông nhân số là thế lại chẳng dám đối chiêu? Bọn ngươi

thoạt kỳ thủy há lẽ chỉ được đào luyện thành một lũ hèn hạ và khiếp nhược
thế sao? Ha ha...

Phàm đã là người thì bất luận ai một khi bị khích nộ thì chỉ có hai phản

ứng, một là cam nhịn nếu tự biết bản thân chẳng bằng người, hoặc hai là
xúc nộ phát chiêu khi tự phụ bản thân thừa năng lực đối phó, thậm chí cũng
quá thừa để xử trị kẻ dám vô lễ xúc phạm.

Bọn mặt trắng là loại người thứ hai - vì như gã họ Thẩm đã chết từng thổ

lộ, các nghĩa sĩ Bạch Diện Lãnh Công Tâm đa phần đều có diễm phúc được
đào luyện bằng các tuyệt học thượng thừa của các phái - huống hồ xét về
niên kỷ thì Châu Sách đối với họ cũng chỉ là một tiểu tử năng thiểu và vô
danh, họ không xúc nộ sao được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.