KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 475

Đó là tiếng quát từ phía khu rừng, khiến Đường Phi Thạch hoang mang

vội nhìn và chỉ kịp thấy từ trong đó xuất hiện một vệt mờ đen lao xao bay
ngược trở ra, nhìn kỹ lại thì đó là vòng Nguyệt khuyên lúc nãy đã bay bắn
vô tội vạ về phía đó và bây giờ thì bị chấn bay trở lại.

Viu...
Và Đường Phi Thạch chợt hiểu khi lão nhân vùng cười lên:
- Không tiễn nha. Ha ha...
Đường Phi Thạch cũng nhìn thấy tiếp đó là các tán lá rừng liên tiếp rung

chuyển xào xạc theo hướng xa dần chứng tỏ quả thật đã có người lúc này
phải lo cao chạy xa bay, quyết chẳng dám lưu lại như nãy giờ ắt đã lẻn lắng
nghe từ lâu và Đường Phi Thạch thì chẳng đủ tư cách lẫn bản lãnh để phát
hiện, ngoại trừ lão nhân bên cạnh.

Quả thật, lão nhân vẫn tiếp tục cười:
- Ngươi chớ ngạc nhiên, trái lại hãy cứ tin bây giờ quanh đây chỉ còn

mỗi mình ngươi và lão phu tử ta mà thôi. Ha ha...

Đường Phi Thạch dần khiếp đảm:
- Vậy là lão chủ tâm hạ sát Từ Tôn Vỹ?
Lão nhân vụt bĩu môi:
- Hắn có nhị tâm. Vậy nếu không sớm loại bỏ, ngươi tin chăng, sẽ có lúc

hắn trở thành mối họa tâm phúc của chính ngươi.

Đường Phi Thạch kinh hãi:
- Thế còn ta, lão... lão...
Lão nhân bảo:
- Ngươi yên tâm. Nếu muốn giết thì ngươi ngay chiêu đầu đã táng mạng.

Nhưng lão phu tử vốn dĩ là ai, ngươi biết chăng? Vì thế với hạng người như
lão phu tử. ngươi nên tin, lão phu tử bình sinh chưa hề sát sinh vô cớ, trái
lại sẽ giúp Đường Phi Thạch ngươi đòi lại công bằng cho Đường gia. Muốn
minh bạch hơn, sao ngươi không mau theo lão phu tử? Đi nào!

Vụt!
Cùng lúc này ở đầu kia khu rừng, sau một lúc hốt hoảng bỏ chạy, một nữ

nhân dần dừng lại, vừa ngượng ngùng nhìn quanh vừa khe khẽ lên tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.