Nigeria. Cảnh nền đằng sau là những rặng cây cọ. Sau đó tôi được biết các
cô gái này làm việc tại một phòng khám do Phòng thí nghiệm Sabeti hỗ trợ.
Trong lúc clip đang chạy cô nói một cách vô thức, “Các cô gái này mỗi ngày
đều gặp những người phải trải qua những cái chết rất khủng khiếp.“Trên
màn hình, mọi người tươi cười trong khi Pardis đệm đàn cho họ. Cô nói
thêm, “Tôi rất thích ở đó. Nigeria chính là ngôi nhà châu Phi của tôi.”
Rõ ràng là Pardis đã tránh được vòng xoáy nghiệt ngã mà các học giả trẻ rơi
vào, và thay vào đó là xây dựng một cuộc sống thú vị (“Thật ra không phải
lúc nào cũng dễ dàng,“cô từng nói trong một cuộc phỏng vấn, “nhưng tôi
thật sự yêu những gì mình làm”). Nhưng làm thế nào cô làm được điều
đó? Khi dành thời gian nhiều với Pardis, tôi nhận ra rằng niềm hạnh phúc
của cô ấy đến từ việc cô đã xây dựng sự nghiệp của mình dựa trên một
sứ mệnh rõ ràng và hấp dẫn - một thứ không chỉ mang lại ý nghĩa cho
công việc của cô mà còn cung cấp nguồn năng lượng cần thiết để cô tạo nên
một cuộc sống bên ngoài phòng thí nghiệm. Với phong cách thành công điển
hình của Harvard, sứ mệnh của Pardis không hề mơ hồ: Mục tiêu của cô, nói
đơn giản là loại bỏ những căn bệnh chết người đã tồn tại từ xa xưa khỏi thế
giới này.
SỨ MỆNH CỦA PAIRIDS
Khi còn là một nghiên cứu sinh, Pardis vô tình bước vào một lĩnh vực mới
nổi là ngành di truyền học tính toán - sử dụng máy tính để hiểu về các chuỗi
DNA. Cô phát triển một thuật toán có thể duyệt qua các cơ sở dữ liệu về
gien người để tìm kiếm dấu vết của một mục tiêu khó: sự tiến hóa liên tục
của con người. Đối với công chúng, ý niệm rằng con người vẫn đang tiếp
tục tiến hóa có thể gây ngạc nhiên, nhưng đối với các nhà sinh học tiến hóa,
thì đây là chuyện hiển nhiên. (Một trong những ví dụ kinh điển gần đây về
sự tiến hóa của loài người chính là khả năng dung nạp lactose - khả năng
hấp thụ sữa khi trưởng thành - một đặc điểm không phổ biến trong loài
người cho đến khi chúng ta thuần hóa các loài động vật cho sữa.)