Tuy rằng 'Binh hành hiểm chiêu'[1] nhưng nàng không sợ thất bại.
Muốn có lợi nhuận cao thì đồng nghĩ phải chịu mạo hiểm.
([1]: Binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc
chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.)
Nàng rũ mi xuống nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, lén lút, mềm mại
hỏi hắn: "Hoàng thượng, thiếp thân cho ngài véo lại nha?"
"Ừ" Hoàng đế vui vẻ gật đầu, không hề không đồng ý.
Nàng trợn tròn mắt. Ban đầu còn tưởng rằng Hoàng đế sẽ rụt rè chứ,
hắn là vua một nước mà!
Nhưng lời đã nói ra, không thể phản bác được. Vì thế, nàng yên lặng
đi tới, đưa cánh tay nhỏ ra đợi bị véo.
Hoàng đế cũng không quan tâm cánh tay như củ sen kia. Hắn một tay
ôm Tiết Bích Đào vào ngực, sau đó không lưu tình chút nào véo lấy cái eo
nhỏ của nàng.
"Đau, đau quá đau quá". Tiết Bích Đào đau đến hít một hơi sâu, đôi
mắt thoáng chốc đã ngấn nước, rưng rưng nhìn hắn.
Hoàng đế nhịn xuống không nhìn, lại đánh vào mông nhỏ của nàng,
giọng điệu bình thản: "Còn dám làm bậy nữa không?"
Mặt mũi nàng đã mất hết, cho nên nhất thời già mồm nói: "Người thật
xấu xa!"
Hoàng đế nhìn nàng
"Chúng ta quyết đấu công bằng đi". Nàng khóc thút thít nói. Làn da
quá non mềm cũng thật là sai lầm mà. Nàng không muốn khóc, nhưng đau
quá trời, đau muốn chết.