KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 441

Sa lụa phác họa ra đường cong gương mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng,

lại là màu hồng phấn nhạt, bịt kín mặt làm hiện lên một phần màu sắc ái
muội.

Hoàng đế bị làm cho hoa mắt trầm mê, không còn tâm trí. Nhất thời

tay nàng đẩy tới mà không kịp phòng bị, bị đẩy nghiêng về một bên.

Mà Tiết Bích Đào liền nhân cơ hội trốn ra xa, cười khanh khách.

Tiếng cười như giọt sương rơi, khiến cho tóc mai lỏng lẻo rơi xuống, tùy ý
ở trên má tuyết. Khóe mắt nàng dương lên, ánh mắt ngang ngược, thánh âm
như oanh vàng: "Ân phải báo, nhưng giận vẫn phải giận." Lời nói mang
theo hai ý nghĩa.

Hoàng đế sớm đã bị nàng làm mê mẩn tâm trí, làm gì còn lo lắng nàng

xô đẩy làm mất uy nghi.

Hắn tiến lên bắt được tiểu yêu tinh, không rảnh quan tâm đến cái gì

hứa hẹn chỉ có thể nhìn không thể ăn đó nữa. Cúi người đem nàng ngậm
tới, cắn một cắn lên môi hồng thơm mềm mại, ngon miệng ngọt thanh. Vật
nhỏ bị hắn dưỡng tới lá gan cũng lớn lên, lúc này không làm thịt thì để đến
khi nào?

Bên trong màn lộ ra vài phần kiều diễm, hai người vui vẻ mong chờ,

đủ để triền miên, một lần lại thêm một lần.

---

Sáng ngày thứ hai, tuy trời sáng khí trong, không trung xanh biếc như

được tẩy rửa. Nhưng ban ngày gió nóng thổi tới, như một cỗ sóng nhiệt phả
vào người. Tiết Bích Đào không kiên nhẫn ngồi buồn ở trong nhà, lại càng
mong muốn hết ngày ở cữ, liền gọi đám người Vân Lũ đi Ngự Hoa viên.

Nàng ngồi nhàn nhã trong đình Trừng Thụy, vứt cần câu bằng trúc

mộc trong tay ra, tư thế không phải rất thành thạo, móc câu kia còn suýt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.