lại, lần này trong bữa tiệc là hai người các nàng cùng nhau khuấy động
không khí.
Khi Tiết Bích Đào lên lầu, Trinh Quý tần đang tiếp đón Lệ Tần vừa
đến, hai người ngoài cười nhưng trong không cười lôi kéo tay. Một người
nói: Khí sắc của Trinh tỷ tỷ càng ngày càng chuyển biến tốt, không biết
dùng cái gì dưỡng dung bổ nhan, hay là cất giấu không nói với chúng ta.
Một người khác nói: Nếu có đồ tốt thì dù không nói với người khác
cũng muốn nói cho muội muội. Từ khi vào cung chúng ta đã giao hảo, tỷ tỷ
còn có thể giấu giếm ngươi sao? Có lẽ là ngày gần đây thường ở cùng một
chỗ với Liễm Dương nên nhìn trẻ ra chút.
Liễm Dương tức là tên của Tam Công chúa, nhưng thật ra đây là lần
đầu Tiết Bích Đào nghe nói.
Trinh Quý tần còn không thuận theo, không buông tha: Nhan sắc của
muội muội tốt hơn tỷ tỷ không biết bao nhiêu lần, nào cần dùng đến đồ
dưỡng dung. Chính là thừa dịp tuổi trẻ, sớm sinh lấy đứa con mới là lẽ
phải. Cố tình đến nay còn không có tin tức, chính là ta ở bên cạnh nhìn
cũng thật sốt ruột.
Lệ Tần bị một câu này làm tức giận, phất tay áo, tốt xấu nhịn xuống,
chung quy không thể để tiện nhân Ngô Tâm Di này chế giễu trắng trợn.
Ban đầu, thời điểm An Tài tử sinh hạ Tứ hoàng tử, nàng ta cũng muốn ôm
lại đây dưỡng, không biết tại sao Hoàng thượng không chịu, trực tiếp để An
Tài tử tự mình dưỡng. Độc phụ kia do gia đình bình dân sinh ra, trợ giúp
Ngô Tâm Di hại chết hài tử của Mật Quý nhân, thế nhưng không bị ông trời
báo ứng, trái lại bình an sinh hạ hài tử của chính mình, nghĩ như vậy, sao
nàng ta có thể không tức giận?
Nhưng ngược lại nàng ta nghĩ đến một sự kiện khác, hướng mắt về
phía Mật Quý nhân liếc một hồi, trên mặt tiện đà khôi phục tươi cười diễm