Thái y trả lời: "Lão thần không dám lừa gạt Hoàng thượng, thật sự
nương nương đã có thai gần hai tháng. Hơn nữa mạch tượng của nương
nương tương đối hữu lực, đủ để thấy thai nhi khỏe mạnh."
Các cung nhân trong điện nghe thấy chủ tử có thai, lập tức trên mặt
hiện ra vui vẻ cùng vinh dự, đều quỳ xuống đất chúc mừng Hoàng đế.
"Tốt tốt tốt." Hoàng đế rất vui mừng, phất tay để Triệu Trung Tín ban
thưởng. Tiện đà nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, Trân Tần... ngươi tự nghĩ mấy
câu ngụ ý tốt viết vào thánh chỉ, trẫm muốn tấn Trân Tần làm chính tam
phẩm Chiêu nghi." Giờ phút này hắn làm gì có tâm tư nghĩ lại, chỉ muốn ở
đây nhìn bảo bối của hắn.
Đứng đầu cửu tần? Ngay cả Triệu Trung Tín sau khi nghe xong cũng
sửng sốt, huống hồ những người khác, không ngờ Hoàng thượng lại sủng
Trân Tần đến như vậy. Xem ra chỉ cần Trân Tần sinh hạ long thai, ghế Phi
vị liền chạy không thoát. Triệu Trung Tín không dám chậm trễ, xem sắc
mặt của Hoàng thượng, hiểu ý cho cung nhân lui xuống.
"Hoàng thượng!"
Hoàng đế nghe Bích Đào mềm giọng gọi, xoa xoa gương mặt nàng,
đáy mắt cười nói: "Tỉnh?"
"Vâng, sao Hoàng thượng lại ở chỗ này?" Bích Đào yếu ớt hỏi.
"Ngươi a!" Hoàng đế thở dài, sủng nịnh nói: "Trong bụng có hài tử
cũng không biết."
Bích Đào choáng váng một chút, sờ sờ bụng nói: "A, vừa nói như vậy,
hình như có cảm giác được."
Hoàng đế vừa nghe, thật sự đưa lỗ tai xuống bụng nàng: "Thật sự?"