KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 700

Trong cung cũng không vô duyên vô cớ nuôi mèo, phần lớn là coi

chừng cho phi tần chủ tử trong cung. Nàng ta tuy là người của Kiêm Gia
các Mật Tiệp dư, nhưng Mật Tiệp dư lại chưa bao giờ nuôi mèo.

Cung nữ Điệp Nhi bỗng cuối đầu thật thấp, không hé răng nói một lời.

Hoàng hậu thấy thế, nét cười tươi trên mặt phai nhạt bớt, nàng giơ tay:

"Người đâu, kẹp tay".

Thái giám lĩnh mệnh tiến đến dụng hình với cung nữ kia, dùng vải bố

bịt miệng nàng ta lại, tránh để tiếng la hét vì quá đau của nàng ta làm bẩn
tai của Hoàng thượng cùng các vị nương nương. Các phi tần đều lấy khăn
tay che mặt, sợ hãi không đành lòng nhìn tiểu cung nữ.

Qua một lát, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn vững vàng trên chính vị, nói:

"Bổn cung lại cho ngươi một cơ hội, nếu chịu khai ra thì gật đầu ra hiệu".

Cung nữ kia đau đến mức mặt trắng bệch, nghe Hoàng hậu nói thế

ngay lập tức ra sức gật đầu.

Vải bố nhét trong miệng của nàng ta được lấy ra, nàng đứt quãng nói

ra từng chữ: "Là...Là do Trân... Trân Chiêu nghi". Rồi sau đó ngã xuống.

Thái giám hành hình thăm dò hơi thở của nàng ta, khom người hướng

Hoàng hậu bẩm báo: "Khởi bẩm nương nương, nàng ta chỉ là đau quá nên
ngất xỉu".

Khi Hoàng thượng nghe ba chữ "Trân Chiêu nghi" từ miệng của cung

nữ kia thì sắc mặt chợt lạnh lùng, nhưng vẫn may cung nữ này còn sống,
điều tra rõ ràng thì sẽ không sao. Ai ngờ qua thời gian một chén trà, thái
giám khiêng cung nữ kia đi xuống bẩm báo mạch đạp cũng như hơi thở của
nàng ta đều không có, cứ đơn giản như vậy mà chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.