KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 886

Sau khi mỉa mai xong nàng hất hất đầu, bướng bỉnh liếc Hoàng đế một

cái, đọc câu thơ: "Mặt đỏ như sen nở, da trắng như mỡ đông... " Hoàng đế
khụ một tiếng, nàng ghen trong lòng: "Ngươi thật sự khen nàng ta?" Nàng
còn tưởng rằng Trinh Bảo lâm cố ý chọc giận nàng cơ.

Hoàng đế ngồi vào ghế, kéo nàng ôm vào trong lồng ngực. Tóc tai

Bích Đào sắp dựng hết lên lại bị bắt áp đến sườn vai hắn, sau đó liền nghe
thấy tiếng nói cười trầm thấp, ấm áp của Hoàng đế: "Ngốc à, người khác
nói cái gì nàng liền tin cái đó. Đây là câu trẫm khen nàng."

"Hả?" Nàng mờ mịt. Đang êm đẹp, hắn lại đi khen nàng trước mặt

người khác làm gì.

Như là biết nghi vấn trong lòng nàng, Hoàng đế nói tiếp: "Nàng ta cho

trẫm nhìn một bức họa, mỹ nhân say, lúc ấy trẫm nhìn liền nghĩ tới..." Hắn
dừng một chút. Bích Đào chỉ cảm thấy một hơi thở ấm áp phun ở bên tai
nàng, vành tai nàng bắt đầu nóng lên, trong lòng cũng nóng rực. Phảng phất
đoán được lời hắn sắp nói.

"Trẫm liền nghĩ đến bộ dáng khi nàng say rượu, mặt đỏ như sen nở, da

trắng như mỡ đông." Hoàng đế lặp lại, than nhẹ một hồi, tiếng cười phát ra
từ trong cổ họng. Ánh mắt còn có vẻ đắm chìm.

Bích Đào hạ thấp trán, để trên bờ vai rộng của hắn, đôi mắt ở chỗ tối

hình như long lanh sáng rực: "Ta biết mà, nàng ta đâu đẹp bằng ta. Cũng
may Hoàng thượng mắt sáng tinh anh, không có coi trọng cát sỏi như các
nàng." Nàng nói ngọt nị nũng nịu, nhưng lời thì như nổ pháo.

Hoàng đế bật cười, lại không tiếp lời nàng mà nói: "Trẫm sai người

múc nước rửa mặt cho nàng." Nàng khóc xong trên mặt chắc sẽ không
thoải mái.

Có người cẩn thận thoả đáng săn sóc mình như vậy, cũng không phải

cung nữ hay bạn thân, không phải cha mẹ thân thuộc, Bích Đào thỏa mãn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.