KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 32

Đào Hiếu

Kỷ niệm đàn bà

Chương 5

Thục về ăn tết rất muộn và cũng không mua gì đem về cả. Nàng cạn tiền,
cạn một cách bất ngờ, nàng cũng không biết tại sao mình lại tiêu tiền nhanh
chóng như thế. Hắn và nàng thường tổ chức những cuộc đi chơi tuỳ hứng.
Có khi đang ăn sáng hắn rủ đi Liên Khương, khi trời đang lạnh buốt xương
hắn rủ đi uống cà phê hay đi lang thang trên những ngọn đồi vắng ngoại ô
thành phố, những ngọn đồi xưa nay không ai đặt chân tới.
Hắn tiêu tiền như nước, xài phí bừa bãi, vô ích. Tuy vậy hắn ăn mặc rất
xuềnh xoàng. Gần như hắn chỉ có hai bộ đồ thay đổi. Ngoài ra còn một
chiếc măng tô cũ kỹ hắn thường khoác vai.
Dần dần nàng khám phá ra hắn có giọng hát trầm ấm, không điêu luyện
nhưng có chất phóng đãng. Hắn tự đệm đàn ghi ta cho mình, hắn chơi tuỳ
hứng, tài tử nhưng nhiều cảm xúc. Nhiều khi nghe hắn hát Thục thấy hắn
không còn là hắn nữa mà là những giai điệu trầm lắng kết tụ lại, mong
manh, thân ái. Nàng cảm thấy mình thật sự hạnh phúc vì đã yêu hắn. Nàng
nói: em chỉ cần được sống như thế này thôi. Không mơ ước gì hơn nữa.
Hắn vẫn hát. Thục sống những ngày tuyệt thú nhất đời mình nơi phố núi.
Nàng quên cả ngày tháng, giờ giấc, không để ý đến buổi trưa buổi chiều,
không biết mùa đông tàn từ lúc nào, nàng chỉ biết có cỏ hoa, thiên nhiên
suối rừng. Một buổi sáng đi dạo phố với hắn tình cờ nàng nghe radio hát
một bài ca xuân, thấy người ta bày bán hoa trên các hè phố nàng mới hỏi
hắn có phải đã gần tết rồi không hắn trả lời bằng một câu hỏi:
- Gần tết rồi sao?
Thục đáp:
- Chắc em phải về Sài Gòn.
Không ai nói gì nữa. Hôm ấy hắn theo nàng về nhà và ở luôn nơi đó đến
chiều rồi tự dưng bỏ đi lúc nào nàng không hay. Hôm nàng ra xe về Sài
Gòn Thục hỏi:
- Anh sẽ làm gì ở Đà Lạt trong mấy ngày Tết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.