KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 41

Đào Hiếu

Kỷ niệm đàn bà

Chương 7

Nàng đang ở trong tâm trạng muốn dứt bỏ mọi hệ luỵ với đời nên lối sống
của hắn, môi trường mà hắn đặt nàng vào lại rất thích hợp với tâm trạng ấy.
Nàng xoay người ôm lấy hắn, hôn lên mái tóc lạnh ngắt của hắn.
Vẩn Thạch nói:
- Anh chịu ơn em rất nhiều.
Thục làm thinh, nàng đang lắng nghe những tiếng giun dế chung quanh,
thấy mình như bồng bềnh trên một biển sáng bạc lung linh huyền hoặc.
Hắn hỏi:
- Em chịu được lối sống của anh không?
- Em thấy hạnh phúc.
- Nhưng em có biết hiện anh đang làm gì không?
- Biết hết. Nhưng khi gần anh, em thấy trên đời này chẳng có gì là quan
trọng.
Thục nhắm mắt lại. Nàng muốn ngủ một giấc dài giữa trời sao như cô bé
hồn nhiên trước thiên nhiên kỳ diệu. Nàng khám ra vẻ đẹp rực rỡ của trời
đất lúc hừng đông, những tiếng động của đêm, những thầm kín của hoa lá.
Nàng khám phá ra cái yên lặng du du của buổi trưa bắc võng giữa hai cành
cây nằm đong đưa trong cơn gió hây mát. Nàng đã đứng hàng giờ lặng
ngắm hoàng hôn phai nắng trên sườn đồi.
Những thứ đó vẫn tồn tại sinh động ngàn đời nhưng bao nhiêu năm qua
nàng đã không hề biết tới, cuộc sống tiện nghi ở thành phố đã làm cho tâm
hồn nàng cũ mòn, lẩn quẩn với những đại lộ, những cao ốc, những căn
phòng, những khuôn mặt, những xe cộ ồn ào.
Thục buông bàn tay hắn ra, hỏi:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Hắn chỉ cười. Sự thật hắn đang chờ bọn đàn em tới. Hắn ôm lấy đầu Thục
và trong cử chỉ ấy hắn nhìn đồng hồ dạ quang. Hơn mười hai giờ khuya.
Hắn hôn lên tóc cô gái rồi dụi mặt mình trong chiếc cổ trắng mịn màng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.