KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 58

Đào Hiếu

Kỷ niệm đàn bà

Chương 10

Người đàn bà ngồi nghe chuyện với những giọt nước mắt lặng lẽ. Khi
Chương dứt lời bà lau mắt, hỏi:
- Cháu có cách gì trả tự do cho em nó không?
Chương nói:
- Điều đó không khó đâu bác ạ. Cái khó là Thục. Cổ dòi phải thả tên Khiêm
ra thì cổ mới chịu.
- Sao nó lại điên như thế.
- Cô ấy rất nặng tình với người đàn ông ấy. Theo cháu thì bác nên gặp Thục
mới được.
Buổi chiều người mẹ tới gặp cô con gái ở văn phòng của thiếu uý Chương.
Buổi gặp gỡ ấy chỉ có người mẹ khóc. Thục giữ thái độ im lặng. Nàng xin
lỗi má và tỏ vẻ rất buồn nhưng không ân hận.
Người mẹ nói:
- Con không thể tiếp tục sống như hiện nay được. Con phải trở về đời sống
cũ, phải là đứa con của gia đình.
Thục đưa mắt nhìn Chương, chàng hướng mắt về phía khác rồi lặng lẽ bỏ ra
khỏi phòng. Bà mẹ nói:
- Chương nó vẫn còn thương con lắm. Nó nói với má rằng nó sẵn sàng chấp
nhận con. Một người có tình như thế con còn chê nỗi gì?
- Con không chê đâu. Nhưng đời con coi như bỏ đi rồi.
- Nhưng nó có quan trọng chuyện đó đâu.
Thục vẫn nhìn xuống đất:
- Bây giờ thì con cũng chẳng quan trọng chuyện đó nữa nhưng con chán
đời quá rồi. Anh Thạch cũng sống liều mạng như con vậy. Tụi con hợp
nhau lắm.
- Đừng ngông cuồng con ạ. Con có biết con hành động như thế thì ai là
người khổ nhứt không?
- Nhưng con không muốn về Sài Gòn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.