KỴ SĨ VÀ MA THUẬT - Trang 1143

hoàng, và điều rắc rối đó đã khiến cho Điện Hạ phải tự thân mình ra trận.
Đó chính là tội lỗi lớn nhất mà ông không thể nào tự tha thứ cho mình
được.

“…Cha”

"Gustavo, ta cũng nghe nói đến rồi. Con cũng thất bại a.”

Người con trai nuôi Gustavo tiến bước lên về phía người cha đang u sầu

của mình. Anh đã chịu phải thiệt hại to lớn khi chiến đấu với Đoàn Kỵ Sĩ
Phượng Hoàng Bạc, thế nên cả hai cha con bọn họ đều đã thất bại nhiệm vụ
của chính mình.

“Con xin lỗi, điều này quá là mất mặt đi. Điện Hạ đã nói gì vậy thế cha?

Không phải là ngài ấy đã nghiêm khắc mắng mỏ chứ?”

“Kể từ giờ phút này chúng ta sẽ không có lấy bất cứ hành động gì nữa.

Điện Hạ muốn chúng ta chờ đợi cho tới khi nào ngài ấy lại cần chúng ta.”

Chiếc ghế mà Doroteo đang ngồi phát sinh tiếng cót két khi ông thở dài.

Thành thật mà nói, việc trừng phạt đối với ông tạm bị cầm giữ lại. Tuy nó
là một lỗi lầm không thể tha thứ được, nhưng cân nhắc đến thế cuộc tương
lai phát triển khó dò, thì khả năng là không nỡ xử phạt một vị tướng ưu tú
như ông. Thế nên trước khi có thể giải quyết được vấn đề ở phía Đông, ông
cần phải đóng cửa bế quan.

“Kẻ thù mà chúng ta chiến đấu lần này hoàn toàn khác hẳn với bọn

người rơm Kuscheperca. Hiện tại chính là lúc bọn họ cần lấy kiếm của
chúng ta đi.”

“Chúng ta cần phải nhẫn nại chịu đừng từ bây giờ… Sớm hay muộn thôi,

chúng ta sẽ đánh cược tính mạng của chúng ta để phục hồi lại danh dự của
chúng ta. Cha nghĩ tên tử thần đó chắc sẽ không ngồi yên phận tý nào đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.