nhất định phải như thế. Ta sẽ không để cho ngươi chết trong tay người
khác. Ta muốn tự tay báo thù, tự tay báo thù! Trong cung này mọi người
đều cho rằng ta chán ghét Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng ngươi biết không?
Giả, tất cả đều là giả! Trong cung này, ta chỉ muốn ngươi chết, chỉ cần
ngươi chết...... Từ một khắc biết ngươi giết con của ta kia, từ một khắc biết
mình không thể có thêm con cái kia, ta chính là muốn để cho ngươi
chết......"
Đức Phi không ngờ Tề phi lại sẽ oán hận nàng như thế.
Thật ra thì đây cũng là tất nhiên, Tề phi không chỉ là mất đứa bé, cũng là
hoàn toàn không thể sinh con, chuyện này là một đả kích trí mạng đối với
nàng ta.
Hình như đã nghĩ tới điều gì, Tề phi đã gia tăng sức lực, lúc này Tề phi
có khác biệt về mặt bản chất với hình tượng Văn Nhược (nho nhã yếu ớt)
của quá khứ. Hình như đối mặt kẻ thù, nàng có thể bộc phát ra sức mạnh
mà trước kia không bộc phát ra.
Mà Đức Phi tuy là phản kháng, nhưng đã dần dần cạn kiệt thể lực, mắt
trắng dã.
"Đi chết đi, đi chết đi. Đi xuống nói xin lỗi với con ta, ngươi yên tâm, ta
sẽ chăm sóc thật tốt con trai ngoan của ngươi. Không có lý do gì ngươi hại
con của ta, con của ngươi lại muốn còn sống khoẻ mạnh, ngươi yên tâm, ta
sẽ để nó sớm ngày đi xuống cùng ngươi, ngươi yên tâm đi."
Dứt lời, Tề phi tăng thêm sức lực.
......
Tề phi lạnh lùng đứng nơi đó, nhìn Đức Phi đã ngã xuống trên mặt đất
không còn hơi thở, khóe miệng nổi lên một thoáng cười lạnh.