KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 374

'Anh ta là ai vậy?’ – tôi hỏi tay lính gác thiếu niên đứng ngòai thềm

nhà. ‘Có phải là sếp cảnh sát địa phương (polizei) này không?’ Cậu bé chửi
thề và cho tôi hay rằng người đàn ông kia là đại đội trưởng du kích, thiếu
úy Lưsenko. Tôi quay vội lại và thừa nhận mình là người có cảm tình với
du kích. Họ không tin tôi là nhốt tôi lại để thẩm vấn. Tôi phải nằm ba ngày
trong một phòng giam của quân du kích tại làng Zazirki.

Đó có phải là đơn vị của Kovpak không?

Đúng. Thực ra ông ấy đã điều khiển quá trình thẩn vấn từ căn nhà chỉ

huy của mình. Bốn người ngồi đối diện tôi trên một chiếc bàn dài, trông có
vẻ là cựu sĩ quan quân đội Xôviết. Người ngồi ngay đối diện – một ông khá
lớn tuổi với bộ râu cằm nhỏ vuốt nhọn – đó là Kovpak. Tay đẹp trai trông
khá ngầu ngồi bên trái ông ta – có bộ ria đen và cặp mắt sắc sảo thấu tâm
can – là Rudnev. Anh ta là người thẩn vấn chính. Họ ghi lại tỉ mỉ những câu
trả lời của tôi về hàng ngàn câu hỏi rất thông thường. Trong những quãng
nghỉ giữa những cuộc thẩn vấn mỗi ngày, họ kiểm tra lại những câu trả lời
của tôi với những người khác trong đơn vị của họ biết rõ về những địa điểm
tôi đã nói tới. Tới ngày thứ ba, khi họ đang đặt câu hỏi về Konotop, một
người bước ra từ một chỗ nấp đằng sau lò sưởi và nói với họ rằng anh ta đã
nhận ra tôi. Trước chiến tranh, anh ta là Chủ tịch Hội đồng ở Konotop.
Trong đơn vị Kovpak, anh ta chỉ huy đơn vị mà chúng tôi gọi là Trung đòan
Konotop. Tôi trở thành một chiến sĩ của trung đòan này. Sáu tháng sau,
Kovpak bảo tôi rằng trong ngày hành hạ đầu tiên, Rudnev đã tìm cách
thuyết phục hội đồng thẩm vấn tạm hõan quyết định đem tôi ra xử bắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.