Chút tố chất của một nữ chủ nhân cũng chưa hề tồn tại trong cô,
lại một lý do nữa để hắn sai Colin gửi trả cô về những bức tường
nhỏ bé ở Warewick.
Gillian đứng dậy, không ngừng đi lại trong phòng. Cơn tuyệt
vọng buộc cô liên tục di chuyển, như thể làm vậy sẽ giúp cô
thoát khỏi những cảm xúc đang quấy rầy mình. Hắn sẽ đá cô đi!
Hoàn toàn chẳng có lý do nào để giữ cô lại.
Trừ khi cô cho hắn một đứa con.
Cố bám víu ý tưởng đó bằng sự kiên định của một linh hồn khốn
khổ đang nắm chặt hy vọng cứu rỗi nhạt nhòa. Có lẽ, cô sẽ chuốc
hắn say mèm, sau đó đặt thân mình vào vòng tay hắn. Đó là tất
cả những gì cần làm khi ngủ với đàn ông, phải không nhỉ? Chắc
chắn không ai lại cự tuyệt một phụ nữ đang tình nguyện hiến
dâng. Hắn sẽ chiếm lấy cô, làm bất cứ gì hắn phải làm để cô
mang thai, và rồi cô sẽ có một chỗ trong ngôi nhà của hắn.
Nhưng nếu uống quá chén, làm thế nào hắn biết mình nên làm
gì? Cô dừng bước và chau mày. Tệ hơn nữa, phải chăng hắn sẽ
hành sự rất vụng về?
Không, phải có giải pháp cho vấn đề này, một điều nào đó cô có
thể làm để đảm bảo mình sẽ chiếm được một vị trí trong cuộc
đời của Christopher Blackmour.
Cô bước lại gần cửa sổ, mở toang màn chớp. Hỡi Thánh thần
trên cao, chẳng có gì dưới chân cô ngoài biển cả không ngừng vỗ
bờ. Gillian co rúm người mỗi lần con sóng đập vào ghềnh đá;
phải mất một lúc sau cô mới dần cảm thấy mình đang thư giãn.
Cô nhắm mắt chống chọi với luồng gió biển lạnh buốt. Biển rất
đẹp và cũng thật kinh hoàng, hoành tráng hơn những gì