LÀ ĐIỀU ANH MUỐN - Trang 325

Cô bước tới góc tường mở toang cửa chớp. Cửa sổ ở đây không
lắp kính vì chẳng ích gì. Cơn bão đầu tiên sẽ phá hủy chúng
ngay lập tức. Gillian sờ những song gỗ bị gió biển ăn mòn, biến
dạng, cô mỉm cười. Chỉ đá mới tồn tại lâu dài ở Blackmour. Gỗ là
vật liệu quá mỏng manh và yếu ớt khi phải chịu đựng các yếu tố
thiên nhiên. Gillian muốn tin mình được tạo nên từ loại vật chất
cứng rắn. Christopher hẳn cũng như thế.

Cô nhìn chằm chằm xuống vách đá tạo nên nền móng của
Blackmour, theo dõi nhịp điệu biển cả vỗ bờ. Khung cảnh không
bao giờ ngừng mê hoặc cô. Cô yêu những con sóng tung bọt
trắng xóa, vị mặn trong không khí và sương mù phả lên mặt.
Bên ngoài tầm nhìn của đôi mắt, cô lờ mờ trông thấy dấu hiệu
của dải đá ven bờ. Trong khoảnh khắc, cô tự nhủ sẽ thích thú
thế nào nếu đi dạo dọc bờ biển đó. Đại dương ấm hay lạnh? Nước
có vị gì? Christopher kể rằng nó mặn và không uống được,
nhưng cô không hình dung nổi. Nước là nước.

“Gillian? Em đâu rồi?”

Cô quay đầu mỉm cười. “Ở đây, lãnh chúa. Bên cửa sổ.” Cô nhìn
Christopher bước về phía mình, lần nữa ngạc nhiên vì người
đàn ông này đã là của cô. Hắn cao ráo, dũng mãnh, mạnh mẽ
biết nhường nào. Phải, quá oai vệ. Sự kiêu ngạo của hắn thể hiện
trong từng chi tiết cơ thể, trong mỗi bước chân, trong cái cách
hắn ngẩng cao đầu. Cô ngờ rằng chẳng ai có thể sánh ngang
cùng hắn.

Hắn bước vào vòng tay Gillian và ôm lấy cô.

“Em làm gì mà trốn mãi trong phòng ngủ của chúng ta vậy?”,
hắn hỏi, chất giọng sâu dày phát ra từ trong lồng ngực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.