LÃ MAI NƯƠNG - Trang 522

Bất chợt Mai Nương nhìn lên. Hai luồng nhãn tuyến dịu dàng gặp nhau,

cùng e lệ.

Lã đại sư mỉm cười hỏi :
- Nhị vị hiền đồ nghĩ gì thế?
Mai Nương nhỏ nhẹ thưa :
- Điệt nữ nghĩ tới hồi thơ ấy ở trên núi. Mới ngày nào mà thời gian mau

lẹ thật!

Cảnh sắc vẫn y nguyên bất biến cùng vũ trụ, riêng có con người chuyển

theo tiếng thời gian chẳng mấy lúc tóc bạc, da mồi.

Ba người vào gần tới cổng chùa thì Mạnh Sơn, Vô Sơn cùng chạy ra đón

mừng. Tử Long, Mai Nương nhảy xuống ngựa thi lễ cùng hai vị sư huynh.

N Về vóc dáng, hai người ấy là phản ảnh trái ngược với nhau. Mạnh Sơn

cao lớn nở nang như Cam Tử Long, thoạt trông ai cũng nhận ra là có dũng
lực phi thường. Trái lại, Võ Sơn dáng người mảnh khảnh tựa thơ sinh,
khuôn mặt dài thanh tú không ra dáng con nhà võ chút nào cả. Nếu nhìn
cặp mắt như sao băng, chiếc mũi dọc dừa, cái cằm vểnh ngược lên kia,
người ta mới biết Vô Sơn là con người đầy đủ nghị lực, võ dũng tiềm tàng.

Tưởng Cam Lã thành công trở về, Mạnh, Võ Sơn vui vẻ chúc tụng. Cam

Tử Long vội nói :

- Hai năm trời phiêu bạt khắp đó đây nhưng tiểu đệ chưa đạt chí nguyện.

Giờ đây gặp đại sư, theo về núi thăm nhị vị sư huynh và lão mẫu, sau đó sẽ
lên đường xuống Nam tiếp tục tìm kiếm kẻ thù.

Lã Tứ Nương bảo Mạnh, Võ Sơn :
- Có lẽ trong một thời gian nữa, hai đồ đệ cũng sẽ có nhiệm vụ xuống

Giang Nam. Bây giờ Mai Nương, Tử Long đi trước.

Dứt lời, Lã đại sư bước vào sân chùa. Tử Long, Mai Nương dắt lừa,

ngựa toan vòng ra sau chùa cột vào trong tàu thì vừa lúc Cam thái thái và
bà thủ tự đi tới.

Tử Long vội vàng buông cương chạy tới quỳ lạy :
- Bất hiếu tử chưa thành công mà đã trở về, mong mẫu thân thứ tội.
Cam thái thái ôm chầm lấy con trai yêu quý, mừng rỡ đến chảy nước mắt

:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.