LẠC VƯƠNG PHI - Trang 1850

Dù là người ngu ngốc cũng có thể nhìn ra được Bắc Đường Diệp không

thích hợp, Thanh Nguyệt tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Bắc Đường
Diệp, Bắc Đường Diệp, huynh đứng lại đó cho ta…”.

Thanh âm tức giận của Thanh Nguyệt từ phía sau truyền đến, Bắc Đường

Diệp trong lòng cả kinh: Tiểu ma nữ này, đúng là không thể trêu vào…

Rút cánh tay ra khỏi tay của quản gia, Bắc Đường Diệp bước nhanh

hướng phía trước chạy tới, cách đó không xa là tường cao, Bắc Đường
Diệp không chút suy nghĩ nhảy lên không phóng qua, Thanh Nguyệt tuy
rằng cũng có khinh công, nhưng lại không bằng Bắc Đường Diệp, nàng
đuổi theo Bắc Đường Diệp ra khỏi tường cao thì bốn phía đã trống không,
không còn thấy thân ảnh của Bắc Đường Diệp.

Mặt trời mọc rồi lại lặn, Lạc Mộng Khê vẫn nằm ở trên giường ngủ say,

Nam Cung Quyết ngồi trước bàn đọc sách, cơm cũng chưa ăn, Bắc Đường
Dực và Bắc Đường Dục đều phái người tới mời hắn qua phủ nói chuyện,
hắn đều từ chối: Mộng Khê trọng thương còn chưa tỉnh, hắn nào có tâm
trạng đi làm khách.

Màn đêm buông xuống, ánh sáng của dạ minh châu chiếu sáng toàn bộ

căn phòng ấm áp ngọt ngào, Nam Cung Quyết vẫn đang ngồi trước bàn đọc
sách, nhíu mày.

“Khụ khụ khụ…” từng đợt ho khan từ trong trướng mạn truyền đến,

Nam Cung Quyết trong lòng vui vẻ, buông sách trong tay bước nhanh đi
vào trong giường, vén ra trướng mạn: “Mộng Khê, nàng đã tỉnh”.

Mất máu quá nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với môi của Lạc Mộng

Khê trông thập phần tái nhợt, sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên nàng hỏi không
phải là thương thế của chính mình, mà là: “Con chúng ta…”

“Yên tâm, con chúng ta không có việc gì”. Nam Cung Quyết giúp đỡ

Lạc Mộng Khê ngồi dậy: “Có đói bụng không, ta sai người truyền lệnh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.