“Chỉ giáo cho?” Chẳng lẽ ta không thích hắn, lòng tự trọng của hắn bị
đụng chạm, cho nên phải cột ta bên người hắn, tra tấn ta? Nhưng Nam
Cung Quyết trước kia sở tác sở vi, hắn không phải là người nhỏ mọn như
vậy chứ.
“Bởi vì…… Bổn vương đã có người trong lòng!” Đáy mắt Nam Cung
Quyết lóe tia mất tự nhiên, ngữ khí ngưng trọng: “Nhưng mà, hiện nay
nàng không ở kinh thành, cho nên, bổn vương muốn cho ngươi hỗ trợ
chiếm vị trí Lạc vương phi, cho đến khi nàng trở về mới thôi.”
Thì ra là thế! Lạc Mộng Khê gật gật đầu nhưng trong lòng lại sinh khó
hiểu: “Nếu thật sự là như vậy, Lạc vương gia có thể đem tình hình thực tế
nói cho Thanh Hoàng biết, Thanh Hoàng là người hiểu lý lẽ, người hẳn sẽ
không ép Lạc vương gia nhất định phải nạp phi……”
Nam Cung Quyết khe khẽ thở dài, ngữ khí mang theo bất đắc dĩ: “Trong
lúc phụ hoàng bình định bị trọng thương, thân thể càng ngày càng yếu,
chống đỡ không được bao lâu, người muốn lúc còn sống được nhìn thấy tôn
tử ra đời, cho nên, lần này bổn vương nhất định phải nạp phi……”
Tại sao việc này lại phiền toái như vậy! Lạc Mộng Khê cúi đầu nhìn tín
vật trong tay, ngưng mắt suy tư: Ta rốt cuộc có muốn hỗ trợ hay không.
Nếu không giúp, với tín vật này, ta cuối cùng không thể nói mà không giữ
lời. Nếu hỗ trợ, phiền toái đến với ta sẽ rất nhiều……
Mà Nam Cung Quyết, ngồi ở bên cạnh bàn không nhúc nhích, ánh mắt
mặc dù nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lực chú ý của hắn lại vẫn như cũ dừng
lại ở trên người Lạc Mộng Khê, trong lòng lo lắng không yên: Nàng sẽ đáp
ứng hỗ trợ sao……
Trong lúc nhất thời, thư phòng đặc biệt yên tĩnh, tiếng chim hót trên đại
thụ cách xa cửa sổ hơn mười thước đều nghe rất rõ ràng.