Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Nam Cung Phong, Phùng
Thiên Cương trầm giọng trả lời: “Bổn tọa sửa mệnh của Lạc Mộng Khê và
Lãnh Tuyệt Tình, không phải bắt yêu đuổi quỷ, không cần mở pháp đàn.”
Nói xong, Phùng Thiên Cương khẽ khoát tay áo, bốn tên nam tử đứng ở
sau hắn hiểu ý, nhún người nhảy, bốn người bay lên bức tường trong viện,
phân ra đứng ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc, cổ tay khẽ lật, bàn tay vốn
trống không trong nháy mắt đã xuất hiện một mặt gương. Từ lúc bắt đầu
đến khi kết thúc, vẻ mặt của bốn người đều lạnh như băng, không nói một
lời nào, giống như máy móc đang làm việc.
“Cảnh vương gia, phiền người hạ lệnh, trong sáng nay, bất luận kẻ nào
cũng không được vào tiểu viện này!” Phùng Thiên Cương ngữ khí trầm
trọng: “Nếu có người xâm nhập, phá hỏng việc của bổn tọa, vậy mọi cố
gắng của chúng ta trước đây đều sẽ hủy hoại trong chốc lát!”
“Bổn vương hiểu rồi!” Nam Cung Phong than nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ
nghi hoặc: “Nhưng mà, bổn vương không hiểu, vì sao quốc sư nhất định
phải ở chỗ của bổn vương để chia cắt vận mệnh của Lạc Mộng Khê và
Lãnh Tuyệt Tình?”
“Bởi vì Cảnh vương là Vương gia của Thanh Tiêu quốc, cũng chính là
long tử, thân phận tôn quý, nơi này của người có quý khí, có thể áp chế rất
nhiều thứ tà ác, nếu bổn tọa thực hiện ở đây, sẽ có hiệu quả gấp đôi.”
Khê viên Tướng phủ, giờ lành sắp tới, Lạc Mộng Khê đã phục trang thỏa
đáng, mặc giá y màu đỏ, đầu đội mũ phượng, im lặng chờ giờ lành đến.
Trên giường lớn gần đó, bày ra một khăn voan uyên ương hí thủy màu đỏ.
Dựa theo nghi lễ của cổ đại, ngày nữ tử xuất giá, cả ngày cũng không
được ăn gì, nhưng Lạc Mộng Khê không phải là người cổ đại, lại có tư
tưởng của thế kỷ hai mươi mốt, đương nhiên sẽ không bị lễ nghi phiền
phức này trói buộc.