hư màn thi của tôi!"
Đường Tuyên Kỳ thề thốt phủ nhận: "Tôi đúng là có nói với Tịch
Bạch vài câu, muốn mời cậu ấy hợp tác với tôi, nhưng Đường Tuyên Kỳ tôi
tuyệt đối sẽ không làm ra loại việc đi trộm cắp gì đó!"
Tịch Phi Phi nghe thấy lời nói hùng hồn đầy lý lẽ như vậy của Đường
Tuyên Kỳ, vì thế cô lại đem vũ khí cường đại nhất của mình ra-- lau nước
mắt.
"Thầy, em. . . em biết, thân phận em như vậy là không thích hợp để
tham gia so tài, nhưng mà em cũng là một nữ sinh bình thường thích ca hát,
khiêu vũ, em. . . em thật sự không biết nơi nào đắc tội với bạn học Đường
Tuyên Kỳ, tại sao cậu ấy lại muốn hại em như vậy, hu hu hu."
Giáo vụ chủ nhiệm là người đàn ông trung niên, ông là cùng một dạng
với cha mẹ của Tịch Bạch, gần như rất đau lòng trước màn này của Tịch
Phi Phi, nghiêm mặt nói với Đường Tuyên Kỳ: "Bạn học Đường Tuyên Kỳ,
em đến cùng có lấy đàn violoncello của Tịch Bạch hay không, nếu lấy, lập
tức trả lại! Thầy có thể bỏ qua chuyện cũ, bằng không điều tra ra, thầy sẽ
làm em trả giá thật lớn!"
"Em không có!" Sắc mặt Đường Tuyên Kỳ trắng bệch: "Em có thể thề
với trời! Em thật sự không có!"
"Đường Tuyên Kỳ, cậu muốn trở thành An Khả Nhu thứ hai sao?"
Tịch Phi Phi khóc nói: "Cậu ấy chính là khi dễ tôi như vậy, các cậu đều khi
dễ tôi."
"Cậu. . . cậu đang uy hiếp tôi sao! Tôi sẽ không yếu đuối như An Khả
Nhu!"
Tịch Bạch nhìn môi Đường Tuyên Kỳ đều đã kích động đến phát run,
lại nhìn bộ dáng Tịch Phi Phi khóc đến lê hoa đái vũ, sắc mặt lạnh tanh.