Lúc Tạ Tùy nhảy xuống lan can, chuẩn bị lúc rời đi, phía sau truyền
đến âm thanh nhu nhu của cô gái --
"Tạ Tùy, cậu chờ một chút."
Tạ Tùy quay đầu, chỉ thấy cô đưa tới một hộp băng dán vết thương
trong tầm tay hắn: "Cậu chảy máu."
Cô chỉ chỉ vị trí khóe mắt của hắn.
Tạ Tùy nhìn cặp mắt trong veo vô hại đó, đáy lòng như ăn phải đường,
giống như bên trong lớp bùn khô cằn đột nhiên chảy ra một dòng suối trong
trẻo ngọt ngào.
Hắn thản nhiên nói: "Lão tử không cần thứ đó, quá xấu ."
Tịch Bạch lại cố chấp nói: "Không xử lý miệng vết thương tốt, có khả
năng mặt mày sẽ vàng vọt." (Ý nói vết thương sẽ bị đóng vảy, thâm bầm
cũng chuyển sang màu vàng)
Dù sao cũng là vết thương ở trên mặt, dung nhan anh tuấn của hắn,
mặt mày vàng vọt thật sự rất đáng tiếc.
Tạ Tùy cúi xuống nhìn thẳng cô, khóe miệng kéo ra một nụ cười nguy
hiểm --
"Tôi mặt mày vàng vọt, cậu đau lòng?"
"..."
Cô đơn giản cúi đầu kéo một cái băng dán, xé giấy hai bên ra, đưa cho
Tạ Tùy: "Vẫn là dán một cái đi."
Tạ Tùy nhắm hai mắt lại.