Bà gật gật đầu: "Nói như vậy, quần áo nhiều như vậy đều là mua cho
một mình Phi Phi?"
"Mẹ. . ."
Đào Gia Chi không rõ vì sao bà Tịch bình thường bận rộn lại đột
nhiên quan tâm tới Tịch Bạch, có chút trở tay không kịp: "Ngày khác con
sẽ mang Tịch Bạch đi mua quần áo mới."
"Không cần, con công tác cũng rất bận rộn ."
Bà từ trong ví lấy ra một tấm thẻ đưa cho Tịch Bạch: "Muốn ăn cái gì
mua cái gì, đừng ủy khuất chính mình, cháu cũng không dễ dàng."
Đương nhiên, câu "Cháu cũng không dễ dàng" này, là có thâm ý khác,
bà cảm thấy Tịch Gia đối Tịch Bạch có thua thiệt.
Tịch Phi Phi nhìn bà đưa cho Tịch Bạch một tấm thẻ, đáy mắt lóe lên
ghen tị.
"Bà nội, con không cần ."
Tịch Minh Chí liền nói: "Bà cho con, con cầm đi."
Cha đã lên tiếng, Tịch Bạch lúc này mới nhận lấy, nói cảm ơn với bà.
Lúc sau, Đào Gia Chi cùng Tịch Minh Chí cùng nhau đưa mẹ đi ra
ngoài lên xe, Tịch Bạch tựa vào cửa sổ bên lầu hai nghe được bà cụ Tịch
nói với mẹ cô: "Đều là con gái của mình, không cần quá mức thiên vị, bằng
không một đứa kia tâm sinh oán hận chất chứa, gia đình không yên."
"Mẹ, chúng con cũng không có ủy khuất Tịch Bạch."
"Lúc trước các con nói muốn sinh thêm một đứa cung cấp máu cho
Phi Phi, ta là không đồng ý, này đối với Tiểu Bạch là quá không công bằng,