Tịch Bạch không biết, Tạ Tùy còn có tay nghề như vậy, cô chỉ biết là
hắn ở trong hội tu trang xe đua, không nghĩ đến còn có thể sửa xe đạp.
Chiếc rổ đứng vững vàng trên đầu xe.
"Tạ Tùy, chỗ này là nhà cậu mở ra hả?" Tịch Bạch nhìn cửa tiệm tu
sửa này, mặt tiền cửa hàng cũng khá lớn, bên trong có không ít xe được tân
tiến lại.
"Không phải." Tạ Tùy thản nhiên nói: "Tôi làm công ở đây, có thể ở
lại."
"Ồ." Cô chút nữa quên mất, Tạ Tùy xuất thân tầng dưới chót, rất
nghèo.
Không biết vì cái gì, Tịch Bạch trong lòng có chút đau, kỳ thật từ lâu
đã biết hắn rất khổ, nhưng cũng chỉ biết vậy, tận mắt chứng kiến lại là một
cảm giác khác.
Tạ Tùy tâm tư nhạy bén, liền nhìn thấu thiếu nữ trong đầu đang nghĩ
gì.
Sắc mặt hắn đen xuống: "Khinh thường lão tử?"
Tịch Bạch lắc đầu liên tục, không phải!
Cô có lẽ sẽ khinh thường Tịch Phi Phi dối trá, An Khả Nhu kiêu ngạo,
thậm chí cha mẹ vô năng cùng bất công, ở trên thế giới này, người duy nhất
cô không bao giờ khinh thường, chính là Tạ Tùy.
Kỳ thật Tạ Tùy cũng chỉ cố ý hù dọa cô, hắn có thể cảm thấy được,
Tịch Bạch không giống với các nữ sinh khác, trong mắt cô lộ ra một cỗ ấm
áp và tốt đẹp, làm hắn kìm lòng không được muốn tới gần.
"Tôi biết ."