Hai người tắm xong sóng vai ngồi trêи giường, Lâm Duyệt Vi hắng giọng
nói, tính chủ động mở lời công đạo trước, nhưng trước khi nói về công đạo
nàng còn có một vấn đề khác, gãi gãi đầu, hỏi: “Sao lần này chị không cãi
nhau với em?”
Cố Nghiên Thu dường như khó nói: “Em trông chị cãi nhau với em đến vậy
à?”
Lâm Duyệt Vi: “Không phải, chỉ do hơi tò mò.”
Cố Nghiên Thu: “Vì sao phải giận? Có tình cũ không phải chuyện rất bình
thường sao?” Người bình thường đều không nên giận vì điều này.
Lâm Duyệt Vi: “Theo đạo lý thì đúng vậy, nhưng do trước do em chưa từng
đề cập đến.”
Cố Nghiên Thu nâng tay nàng đặt vào lòng bàn tay cô, vuốt mu bàn tay,
ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: “Chị cũng chưa từng hỏi em.”
Lâm Duyệt Vi “Aizzz” một tiếng, cũng không biết vì sao lại thở dài, chỉ
biết lòng nàng thật ấm áp, nàng nói: “Em từng yêu thầm một người, khoảng
một hai năm trước đây, nhưng người ấy không thích em, nên tình ấy cũng
chết theo.”
Cố Nghiên Thu hơi khựng lại, nói: “Ừm.” Hoá ra là yêu thầm.
Không những yêu online, mà còn yêu đơn phương, Lâm Duyệt Vi cảm thấy
thật mất mặt, rõ ràng hủy thanh danh cả đời nàng, cũng thật sự không có gì
đáng nói, bèn im miệng.
Ngược lại Cố Nghiên Thu hỏi: “Cô ấy là người thế nào?”