Hai người chơi đùa đến mệt, mang giày vào, tính đi về khách sạn thay quần
áo.
Lúc quay về đã khoảng 5 giờ, bờ cát được bao phủ bởi ánh chiều tà màu đỏ
ấm áp. Cố Nghiên Thu cùng Lâm Duyệt Vi mười ngón tay đan vào nhau,
thả bước chậm trêи bãi biển, gió biển thổi phất qua gương mặt cả hai, vừa
thoải mái vừa thích ý.
Lâm Duyệt Vi nhịn không được nhắm mắt lại, để cảm quan hoà cùng thiên
nhiên, Cố Nghiên Thu dẫn nàng bước đi. Cố Nghiên Thu phát hiện động
tác của nàng thong thả, quay đầu nhìn thoáng qua, nắm chặt lấy tay nàng,
càng cẩn thận hơn khi bước đi.
Không biết đi được bao lâu, Lâm Duyệt Vi cảm giác như mình sắp thϊế͙p͙
ngủ trong những cơn gió nhẹ, bên tai bỗng truyền đến một giọng nữ êm tai:
“Vi Vi, tới rồi.”
Lâm Duyệt Vi mở mắt ra, trước mặt chính là khuôn mặt của Cố Nghiên
Thu, sau lưng là mặt trời đang lặn về phía cuối chân trời.
Lâm Duyệt Vi chậm rãi cười rộ lên: Loại cảm giác vừa mở mắt ra đã có thể
nhìn thấy người thương này, thật khó mà dùng bất luận từ ngữ trau chuốt gì
để diễn tả.
Cố Nghiên Thu thấy nàng bất động: “Huh?”
Lâm Duyệt Vi lắc đầu, ngậm ý cười: “Không có gì.”
Nàng chắp tay sau lưng dẫn đầu vào khách sạn, lúc đi ngang qua lễ tân, tiếp
tân nở nụ cười tiêu chuẩn chào hỏi, tâm tình Lâm Duyệt Vi sung sướиɠ gật
đầu, cũng chào hỏi đối phương. Nàng vốn có dáng vẻ đoan chính trời sinh,
minh diễm lại lạnh nhạt, sắc bén lại dịu dàng, dịu dàng nhưng lại khó gần,